Cốc Hàm cao một mét tám bảy, dáng người cao lớn, trong khi Bùi Tiện cao hơn một mét bảy một chút, còn chưa phát triển hết, chênh lệch chiều cao vô cùng hài hòa, chỉ có điều biểu cảm và giọng nói nghiêm túc của cậu hơi kỳ quái.
"Cảm ơn, tôi có tài xế, không cần lái xe." Cốc Hàm như xách một con vật nhỏ kéo cậu xuống: "Buổi tối cậu lén xem phim kh*** d** Nhật Bản à?"
Bùi Tiện nghiêng đầu suy nghĩ: "Anh Cốc, tôi đang học, tôi xem "Quy luật của tình nhân"."
"Chú Lâm!" Cốc Hàm lôi Bùi Tiện đến trước mặt lão quản gia: "Thằng nhóc này chưa đủ hai mươi mốt tuổi, phiền ông điều chỉnh các loại phim truyền hình trong nhà."
Bùi Tiện: "..."
Buổi chiều Bùi Tiện bị đưa đến trung tâm mua sắm xa hoa nhất thành phố, quảng trường mua sắm Hải Cảnh được mệnh danh là thánh địa mua sắm trên toàn quốc, nơi đây hội tụ những thương hiệu hàng đầu thế giới, các mặt hàng thời trang của các nhà thiết kế ít tên tuổi mọc san sát, chắc chắn sẽ khiến bạn vào bằng Audi mà ra bằng xe ô tô nhỏ, một bữa tiệc thịnh soạn khiến chiếc ví tiền phải nhỏ máu.
Bùi Tiện bảo tài xế đợi mình ở tầng hầm, sau đó một mình đi thang máy vào trung tâm mua sắm.
Một nửa quảng trường mua sắm Hải Cảnh được xây dựng trên biển, bên dưới là một thế giới đại dương khổng lồ, Bùi Tiện đi lên từ đường hầm, đi thang máy ngắm cảnh biển lên thẳng.
Kiếp trước cậu được sắp xếp rõ ràng, nói thật sống còn không bằng người máy, chuyện mua sắm, đi dạo thế giới đại dương đều là chuyện không thể xảy ra. Chi phi ăn mặc đều có người phụ trách, mặc quần áo như thế nào, ăn thực phẩm có thành phần dinh dưỡng gì, thưởng thức loại nghệ thuật nào, bọn họ chưa bao giờ lấy sở thích của cậu làm tiêu chuẩn, mà phù hợp với thân phận và nhu cầu công việc của cậu.
Thế giới đại dương xanh thẳm, đàn cá bơi lội trên đầu dưới chân, những con sứa phát sáng... Bùi Tiện vuốt ve tấm kính nhẵn nhụi, trong lòng vô cùng chấn động, được chiêm ngưỡng vẻ đẹp khác biệt của thế giới, loại hạnh phúc tự do, không bị ràng buộc này thật tuyệt vời.
"Đâu ra đứa nhà quê thế này? Chưa từng thấy đời bao giờ, còn nằm bò ra xem." Phía bên kia thang máy rộng rãi có cô gái trang điểm tinh xảo, toàn thân hàng hiệu, khoác tay bạn trai cười khẩy.
Người bạn bên cạnh cô ta phụ họa cảm thán: "Thang máy à, cảnh biển cũng tệ thật, ai cũng có thể vào được."
Đôi tai nhọn của Bùi Tiện giật giật, thang máy có lớn đến mấy thì cũng chỉ có chừng ấy chỗ, làm sao có thể không nghe thấy.
Nhà Cốc Hàm không có quần áo phù hợp nên cậu vẫn mặc bộ đồ đêm nhảy lầu hôm đó, ở nơi xa hoa phung phí này trông thật thảm hại, lấy sắc đẹp đánh giá người khác vốn không đúng nhưng nghĩ lại trước đây, nếu không phải là chức vụ phó tổng trở lên, có lẽ ngay cả thư ký của cậu cũng không gặp được, chia ra ba sáu chín hạng như đúc khuôn.
Bùi Tiện là người đã chết đi sống lại, nội tâm tự do phóng khoáng, loại tiếng ồn này căn bản không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt đẹp khi lần đầu tiên nhìn thấy thế giới dưới đáy biển của cậu.