(*) Liếʍ cẩu "舔狗" : Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh.
"Hệ thống quan tâm đến chỉ số thông minh của nhân vật phản diện." nhắc nhở:
[Phát hiện ký chủ có hành vi nhục mạ hệ thống, trừ một đơn vị năng lượng hệ thống, hiện tại năng lượng hệ thống là -1. Yêu thương Tiện Tiện là trách nhiệm của mọi người!]
"..." Tay Cốc Hàm run rẩy làm rơi bàn chải đánh răng điện vào bồn rửa, còn chưa ra trận mà đã hy sinh!
Trên người Bùi Tiện có lẽ có gen thích ngủ mạnh nhất thế giới, mỗi ngày ngủ mười bốn tiếng khiến cậu sống như một con gấu túi mơ màng.
Chủ yếu là kiếp trước sống quá vất vả nên linh hồn chưa từng được thả lỏng, một khi được giải thoát, chỉ muốn không động não mà ngủ đến ngày tận thế.
Chú Lâm luôn sợ cậu sẽ buông tay cõi đời trong lúc ngủ, vì vậy sáng nào cũng kiên trì nửa tiếng mới lôi được người từ trong chăn ra bàn ăn.
Ngọn tóc mềm mại còn vương hơi nước, Bùi Tiện hé mắt ngồi đối diện Cốc Hàm: "Chào buổi sáng anh Cốc."
Cốc Hàm mặc vest, đã ăn sáng xong và xem một lượt tin tức tài chính, nhìn thấy Bùi Tiện lúc nào cũng có thể ngủ trong bát súp thì tức không nói nên lời.
"Hôm qua quên nói đưa tiền tiêu vặt cho cậu, ra ngoài mua quần áo, giày dép, mua xe mình thích, muốn mua gì thì mua, theo tôi mà quá keo kiệt thì sẽ bị người ta cười nhạo." Hắn rút tấm thẻ đen kim cương ra đưa cho cậu: "Quẹt thẻ của tôi trước, hai ngày nữa tôi bảo thư ký làm cho cậu một thẻ phụ."
Bùi Tiện cầm lên xem, là thẻ đen AmEx không giới hạn, trước đây cậu cũng có loại thẻ này, về lý thuyết có thể trực tiếp quẹt đến mức Cốc Hàm phá sản.
Hàng thế thân mà được đãi ngộ cao thế này ư? Bùi Tiện nghi ngờ cuộc đời ngay tại chỗ, không phải đang thử thách mình chứ?
"Anh Cốc, anh đúng là người tốt, tạm thời tôi cũng không có gì muốn mua, đợi làm thẻ phụ xong tôi sẽ dùng." Bùi Tiện quyết định trở thành một tình nhân nhỏ hiểu chuyện, có lý tưởng, có trách nhiệm.
"Chiều nay đi mua luôn, đồ gì đắt thì mua, nếu cậu không mua thì trừ lương!" Cốc Hàm lười đấu trí với cậu, hắn nhìn điện thoại, ngay cả mí mắt cũng không thèm nâng lên.
"... Được rồi." Bùi Tiện bị ép tiêu tiền, đầu óc mơ hồ nhưng bề ngoài vẫn bình tĩnh như thường, còn thổi phồng khen ngợi: "Anh Cốc, anh đúng là... người tốt quá."
"Hừ!" Cốc Hàm cười lạnh, trong lòng lẩm bẩm: "Người tốt quá? Cậu muốn nói là đồ ngốc quá phải không?"
Hắn nhìn đồng hồ, thấy không còn sớm bèn đứng dậy đi làm, đến cửa vẫn không quên dặn dò: "Chiều bảo tài xế đưa cậu đi, tiện thể giúp cậu xách đồ."
Bùi Tiện ngoan ngoãn gật đầu, đột nhiên nhớ ra điều gì, vội vàng chạy tới chặn hắn lại, sau đó ngẩng khuôn mặt nhỏ cứng nhắc lên ôm lấy Cốc tổng, cuối cùng tựa đầu nhỏ vào vai hắn: "Anh Cốc lái xe chậm thôi, trên đường đi cẩn thận."