Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Vai Ác

Chương 7

"Đứa trẻ này đúng là không khiến người ta yên tâm mà!" Hắn cau mày lẩm bẩm một câu, cầm áo khoác chạy vội đến thang máy.

Trưa hôm đó, Bùi Tiện mơ màng tỉnh dậy kêu đói khiến lão quản gia rất vui mừng, người trẻ tuổi có sức khỏe tốt, ăn nhiều đồ bổ dưỡng thì bệnh gì cũng khỏi được. Vì vậy ông chuẩn bị bảy tám món ăn dễ tiêu, sau đó đích thân mang đến tận giường cho Bùi Tiện.

Bùi Tiện nghiêng đầu dụi mắt trông vừa ngoan vừa đáng yêu, chú Lâm từ nhỏ đã chứng kiến tên bá vương rừng núi Cốc Hàm lớn lên, vì vậy đối với những đứa trẻ ngoan ngoãn mềm mại không có sức đề kháng, cho dù trông có hơi giống yêu tinh Tiêu thì cũng thấy thuận mắt.

Bùi Tiện rất lễ phép cảm ơn nhưng đang ăn thì "bịch" một tiếng, ngay trước mặt chú Lâm, cậu cắm đầu vào bát cơm và ngủ thϊếp đi!

Lão quản gia sợ đến mức suýt thì bị xuất huyết não, ông vội vàng gọi điện cho bác sĩ rồi thông báo cho Cốc Hàm.

Cốc Hàm lái xe như bay về nhà, bác sĩ vừa mới khám xong.

"Cuối cùng là nguyên nhân gì? Có cần phải nhập viện kiểm tra không?" Tổng giám đốc Cốc cau mày hỏi, giọng nói hơi hung dữ.

Bác sĩ riêng không ngạc nhiên trước vấn đề của những người giàu có này, ông bình tĩnh và chuyên nghiệp nói: "Thưa cậu Cốc, hiện tại cậu Bùi không có biểu hiện bệnh lý cụ thể nào, nếu chắc chắn phải nói rõ nguyên nhân thì có lẽ là do cậu ấy quá mệt mỏi."

Cốc Hàm đi đến bên giường nhìn Bùi Tiện đang ngủ say, không hiểu ra sao: "Cậu ta làm gì mà mệt đến thế?"

"Hệ thống quan tâm đến chỉ số thông minh của nhân vật phản diện" liên tục phát ra cảnh báo:

[Hệ thống tạm thời đã hết năng lượng, chỉ số thông minh của vật chủ đang giảm nhanh chóng, xin hãy sạc pin ngay!]

Cốc Hàm không còn thời gian để quan tâm đến những chuyện khác, hắn lập tức bế Bùi Tiện lên sạc pin mới được!

Hắn cầm cốc nước trên đầu giường, bình tĩnh nói: "Các người ra ngoài hết đi, tôi sẽ cho cậu ấy uống chút nước."

"Hả?" Thiếu gia nào biết chăm sóc người bệnh chứ? Lão quản gia lo lắng nói: "Thiếu gia, cậu đừng làm nghẹn cậu Bùi, để tôi làm cho."

Bác sĩ cũng sợ Bùi Tiện chưa ngủ say lại bị Cốc Hàm làm nghẹn chết nên cũng phụ họa theo: "Đúng vậy, chuyện này nên giao cho y tá hoặc những người chăm sóc khác trong nhà thì hơn."

Cốc Hàm bóp cốc thủy tinh kêu răng rắc, tiếng báo giảm chỉ số thông minh vang lên trong đầu: "Được thôi, vậy tôi đổi cách nói, các người ra ngoài hết đi, tôi muốn ôm cậu ấy."

Bác sĩ: "..."

Lão quản gia: "..."

Phòng ngủ trong nháy mắt trống rỗng, ngay cả mùi khói cũng không còn.

Cốc Hàm được như ý nguyện, hắn bế Bùi Tiện đang cuộn tròn lại duỗi thẳng ra ôm vào lòng, còn giúp cậu chọn một góc thoải mái, sau đó nhắm mắt hít một hơi thật sâu chờ chỉ số thông minh trở lại.

[Pin đã được lắp đúng, hệ thống tạm thời đang sạc, xin ký chủ giữ kết nối.]

Cốc Hàm ôm Bùi Tiện, hắn lắng nghe tiếng chỉ số thông minh chảy về, không hiểu sao lại thấy an tâm, dường như nhịp tim cũng chậm lại, trông giống như một con rùa già bình yên...