"Bang chủ Độc Xà Bang?" Tô Trường Thanh mặt không biểu cảm, Dương Tuấn này cũng là người bản xứ của Ngọa Hổ Trấn, lại là bang chủ Độc Xà Bang, ở Ngọa Hổ Trấn cũng coi như là một nhân vật.
"Trường... Trường Thanh, ngươi không sao chứ?" Tô Lộ hoàn hồn, vội vàng chạy đến bên Tô Trường Thanh, thấy trên người Tô Trường Thanh dính nhiều máu, nhưng đều là của những tên sơn phỉ kia.
"Không sao." Tô Trường Thanh khẽ lắc đầu, ngoài việc tiêu hao thể lực rất lớn, hắn không bị thương gì.
Đồng thời, Tô Lộ nhìn những xác chết đầy đất, trong lòng cũng kinh hãi, hắn biết người tam đệ của mình ngày nào cũng dậy từ sáng sớm để luyện đao, tạo nghệ không thấp trên đao pháp, nhưng hắn hoàn toàn không thể tưởng tượng được Tô Trường Thanh trong tình trạng mù cả hai mắt, vẫn có thể một địch mười, chém chết tất cả sơn phỉ chỗ này!
Dương Tuấn suy nghĩ một chút, hắn mở lời: "Tô Tam Lang, ta muốn giao dịch với ngươi."
"Giao dịch? Giao dịch gì?" Tô Trường Thanh không nói có cũng không nói không, trong lòng vẫn cảnh giác, Dương Tuấn này là bang chủ Độc Xà Bang, không phải loại người tốt lành gì.
Dương Tuấn liếc nhìn những xác chết đầy đất, ho khan một tiếng: "Những tên sơn phỉ này đều chết ở đây, có thể tuyên bố với bên ngoài rằng Độc Xà Bang chúng ta làm không? Đổi lại, tiền hằng tháng sau này của Tô gia sẽ được miễn hết, ngươi chuyện gì cũng có thể đến Độc Xà Bang tìm chúng ta."
Nghe vậy, Tô Trường Thanh có chút không nói nên lời, đại khái hiểu được ý định của Dương Tuấn.
Độc Xà Bang ở Ngọa Hổ Trấn tiếng tăm rất kém, Dương Tuấn rõ ràng là muốn dùng những tên sơn phỉ này để nâng cao danh tiếng cho Độc Xà Bang.
Một đám sơn phỉ muốn gây bất lợi cho Ngọa Hổ Trấn, nhưng Độc Xà Bang dũng cảm gϊếŧ chết những tên sơn phỉ này, bảo vệ an toàn của Ngọa Hổ Trấn, như vậy thì dân thường khi nộp tiền bảo kê cũng sẽ ngoan ngoãn nộp, cũng có thể giúp Độc Xà Bang nâng cao danh tiếng.
"Tùy tiện."
Tô Trường Thanh suy nghĩ một chút, liền mở miệng, không đồng ý cũng không phản đối.
Với Tô Trường Thanh mà nói, hắn không cần những danh tiếng này, ngược lại có thể sẽ rước thêm phiền phức, Độc Xà Bang này chủ động nhận lấy thì đối với hắn cũng không có gì bất lợi, mà miễn tiền hằng tháng cho Tô gia cũng không phải là cái giá quá lớn đối với Độc Xà Bang.
"Vậy thì đa tạ Tô huynh, có rảnh đến Độc Xà Bang làm khách, ta nhất định sẽ thịnh tình khoản đãi!"
Dương Tuấn hơi chắp tay với Tô Trường Thanh, cảm kích nói lời cảm tạ.
Sau đó Dương Tuấn không ở lại, cùng với ba tên thuộc hạ, quay đầu rời đi.
"May... May mà không xảy ra xung đột với Tô tam lang này... Nếu không..."
Gã nam tử đầu trọc và những người khác đều sợ hãi trong lòng.
Còn Dương Tuấn thì im lặng không nói, ban đầu hắn định chiêu mộ Tô Trường Thanh, nhưng chứng kiến Tô Trường Thanh gϊếŧ người không chớp mắt như thế, hắn liền từ bỏ ý định này, một nhân vật như vậy gia nhập Độc Xà Bang, tiếng nói của người nào nặng hơn?
Mà nói ra hắn muốn chớp mắt cũng không được.
"Không thể làm kẻ thù, chung sống hòa bình." Vì vậy, suy nghĩ của Dương Tuấn rất đơn giản, chung sống hòa bình, không phạm lẫn nhau!
Dương Tuấn và những người khác đã rời đi, Tô Trường Thanh ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc trong rừng, hắn cũng thầm bất đắc dĩ, thế giới này vốn là như vậy, kẻ mạng ăn thịt kẻ yếu, không có lý lẽ nào cả, có thể vì một câu nói mà sinh tử tương hướng.
Đám cướp này muốn bất lợi cho hắn, Tô Trường Thanh cũng chỉ có thể tiễn chúng lên đường!
"Nhị ca, lục soát trên người những tên này xem có vật gì hữu dụng không, rồi mau rời khỏi đây."
Thu lại tâm trạng, Tô Trường Thanh nói với Tô Lộ.
"Ừm... Ừm."
Tô Lộ liên tục gật đầu, cùng Tô Trường Thanh lục soát trên những xác chết này.
"Có bạc, cộng lại được hơn hai mươi lượng!"
Tô Lộ có chút kinh ngạc, lục được một số bạc vụn trên người những tên này, tổng cộng hơn hai mươi lượng, đối với bọn hắn mà nói, đây quả thực là một khoản tiền lớn.
"Còn có một cuốn sách, trên bìa có viết ba chữ... "Thổ" gì nhỉ?"
Ngoài ra, Tô Lộ còn phát hiện ra một cuốn sách trên người gã nam tử tóc đen.
Chỉ là Tô Lộ xuất thân nhà nông, Tô gia không có điều kiện cho hắn đi học, không biết chữ, Tô Lộ chỉ nhận ra chữ "Thổ" trên bìa, còn những chữ khác thì không nhận ra.
Tô Trường Thanh thì biết chữ, trong ba năm ở quân doanh, hắn đã học được cách nhận biết chữ từ những người trong quân, nhưng đáng tiếc là Tô Trường Thanh bị mù cả hai mắt, tự nhiên không biết cuốn sách này viết gì.
"Gã nam tử tóc đen này là một tên sơn phỉ, không phải là người thích đọc sách, nếu hắn mang theo một cuốn sách bên người, rất có thể là một cuốn bí tịch võ công!"
Tô Trường Thanh suy đoán trong lòng, cảm thấy cuốn sách mà gã nam tử tóc đen mang theo bên người hẳn là một cuốn bí tịch võ công, Tô Trường Thanh cũng cất kỹ nó, định chờ về nhà nghiên cứu kỹ.