Võ Thánh Mù Lòa: Bắt Đầu Mỗi Ngày Thêm Điểm Một Lần

Chương 15: Tại Hạ Dương Tuấn

Mặc dù rất nhanh sau đó, bắp tay của nam tử tóc đen phát lực, lòng bàn chân bám chặt mặt đất, ổn định thân hình, nhưng sự mất cân bằng trong khoảnh khắc này đủ để gây tử vong!

Dùng lực khéo léo, mượn lực đả lực, khiến nam tử tóc đen mất cân bằng trong thời gian ngắn, Tô Trường Thanh tâm trí sáng suốt, nhìn thấu mọi thứ, nắm bắt được sơ hở chí mạng này, hắn tiến lên, trực tiếp đến trước người nam tử tóc đen.

Tô Trường Thanh tiến lên kéo gần khoảng cách với nam tử tóc đen, thanh đao trong tay thẳng tắp, mũi đao lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, đâm thẳng vào yết hầu đối phương.

Nam tử tóc đen da đầu tê dại, đao pháp của Tô Trường Thanh tinh diệu, chuyển đổi tùy ý, cao hơn hắn rất nhiều, giống như một tên đại hán cao to đối đầu với cao thủ khoái công, giao thủ một khắc đã khiến hắn lộ ra sơ hở chí mạng!

"Xoẹt!"

Mũi đao của Tô Trường Thanh xé toạc cơ bắp dai như da trâu của nam tử tóc đen, đâm xuyên qua cổ tay của hắn, nhưng cũng đã cạn sức, bị kẹt lại, không thể đâm thủng yết hầu của nam tử tóc đen.

Nam tử tóc đen không để ý đến cơn đau dữ dội truyền đến từ cánh tay, trong lúc sống chết, chất kí©ɧ ŧɧí©ɧ điên cuồng tiết ra, có thể kìm nén cơn đau, hắn đưa tay phải ra, túm lấy yết hầu của Tô Trường Thanh, hắn tự tin bản thân đã đạt đến giới hạn của cơ thể nhân loại, lực lượng chắn chắn hơn Tô Trường Thanh, chỉ cần nắm lấy hắn, chiến đấu cận chiến, Tô Trường Thanh không thể có nửa phần thắng.

Tuy nhiên, lúc này Tô Trường Thanh đột nhiên đổi thành cầm đao bằng cả hai tay, từng khối cơ bắp trên cánh tay rung lên, từng đường gân căng ra, thi triển đao pháp "Thông Ý" đến mức tận cùng, hai cánh tay phát lực, trong tiếng xé thịt, lưỡi đao cứa mở cổ tay trái của nam tử tóc đen, vạch ra một đường cong sáng loáng, dư thế không giảm chém về phía bàn tay phải đang túm ra của nam tử tóc đen!

"Phập!"

Dưới nhát đao bùng nổ siêu giới hạn này của Tô Trường Thanh, năm ngón tay phải của nam tử tóc đen còn chưa kịp đến gần cổ Tô Trường Thanh thì đã bị xé nát, cánh tay phải bị chặt đứt từ khuỷu tay, một bàn tay phải đứt lìa rơi xuống đất.

"Á á á! Tay ta!"

Nam tử tóc đen phát ra tiếng kêu đau đớn, kinh hãi trong cổ họng, tim đập thình thịch, ánh mắt nhìn Tô Trường Thanh đã tràn ngập sợ hãi.

"Cứu mạng... Cứu mạng!" Hai cánh tay bị phế, nam tử tóc đen quay người bỏ chạy, cổ họng phát ra tiếng kêu cứu kinh hoàng, trong lòng hắn dâng lên sự hối hận vô tận.

Hắn vốn chỉ dẫn một đám thuộc hạ tình cờ đi ngang qua Ngọa Hổ Sơn, mong có thể đông sơn tái khởi, nhưng nào ngờ chỉ vì một ý niệm nhất thời mà lại gây thù chuốc oán với người không nên gây chọc?

Nhưng quay lưng lại với quái thú, liền đã định trước hạ tràng sẽ rất thảm!

"Xoẹt!"

Vừa mới quay người, chưa chạy được mấy bước, gã nam tử tóc đen đã cảm thấy phần gáy lạnh lẽo, một cảm giác đầu nặng chân nhẹ ập đến, đầu hắn bay cao, nhìn thấy thân thể không đầu của mình, cũng nhìn thấy Tô Trường Thanh mặt không biểu cảm, sát khí ngút trời, tay cầm trường đao nhuốm máu!

"Ầm ầm!"

Đầu lâu của đại hán tóc đen rơi mạnh xuống đất, lăn tròn mấy vòng.

Hai bên giao thủ, chỉ trong vài hơi thở đã phân định sinh tử, hầu hết mọi người còn chưa kịp phản ứng thì gã đại hán tóc đen đã mất đầu, đây chính là sinh tử chiến!

"Đại ca!"

Ba tên sơn phỉ còn lại thấy cảnh này đều kinh hô, không ngờ gã đại hán tóc đen này đã đạt đến giới hạn của cơ thể nhân loại, nắm bắt khí huyết, vậy mà chỉ mấy chiêu đã mất mạng dưới đao của Tô Trường Thanh.

"Chạy... Chạy mau!"

Hoàn hồn lại, ba tên sơn phỉ này không chút do dự tản ra chạy trốn.

"Không tên nào có thể sống!"

Tô Trường Thanh tất nhiên sẽ không tha cho chúng, hắn đuổi theo hai tên sơn phỉ đang bỏ chạy, dứt khoát ra đao, chém chết chúng ngay khi chúng mất đi ý chí chiến đấu.

Cũng có một tên sơn phỉ nhìn thấy Tô Lộ dưới gốc đại thụ không xa, trong mắt lập tức lóe lên tia hy vọng, hắn chạy về phía Tô Lộ, định bắt Tô Lộ làm con tin để thoát thân.

Nhưng lúc này, Dương Tuấn vẫn đang quan sát liền động thủ, chặn tên cướp này lại, hai tay như chớp nhoáng vươn ra, túm lấy đầu hắn, dùng sức vặn!

"Rắc!"

Ngay lập tức, tên cướp này bị Dương Tuấn vặn gãy xương cổ, ngã gục mềm nhũn.

"Ai?"

Tô Trường Thanh cũng chú ý đến động tĩnh bên này, sát khí ngùn ngụt "nhìn" sang.

Lúc này, Tô Trường Thanh cầm đao nhuốm máu, trong rừng toàn là xác chết không còn nguyên vẹn của mấy tên sơn phỉ, tự nhiên tỏa ra một luồng sát khí kinh hồn bạt vía!

Gã nam tử đầu trọc và ba tên thuộc hạ của Độc Xà Bang đều nuốt nước bọt, run rẩy, trong lòng càng dâng lên một cỗ hàn ý, nếu trước đó khi đến đòi tiền mà bọn hắn dùng vũ lực, thì bọn cướp này có lẽ sẽ là kết cục của bọn hắn!

"Tại hạ Dương Tuấn, bang chủ Độc Xà Bang, không có ác ý."

Dương Tuấn trong lòng rùng mình, chắp tay, xưng tên.