Lớp vỏ ngoài màu đen của Nhân Diện Ma Chu vô cùng cứng rắn, tốc độ của tám cái chân nhanh vô cùng, hơn nữa những cái chân giống như mũi thương kia có lực xuyên thấu rất mạnh, lại còn mang theo kịch độc.
Mà thứ đáng sợ nhất của Nhân Diện Ma Chu chính là mạng nhện của nó. Độ dính của mạng nhện Nhân Diện Ma Chu rất mạnh, hơn nữa chắc chắn vô cùng, phía trên còn mang theo độc tố thần kinh khủng bố, có chút tương tự với hồn hoàn thứ ba của Lâm Kiệt là Lôi Chu.
Lúc này ông ta cũng nhanh chóng phản ứng lại, trực tiếp mở hồn hoàn ra công kích về phía Nhân Diện Ma Chu.
Tuy rằng Nhân Diện Ma Chu rất mạnh, nhưng mà đối mặt với Hồn thánh như Triệu Vô Cực, hiển nhiên không là gì cả.
Lâm Kiệt nhìn thấy Triệu Vô Cực công kích, kêu lên: "Sư phụ Triệu, đừng gϊếŧ chết nó, giữ lại một hơi thở."
Tuy rằng Triệu Vô Cực không biết vì sao Lâm Kiệt lại kêu mình giữ lại mạng của con nhện kia, nhưng mà vẫn nghe theo.
Tuy rằng Nhân Diện Ma Chu mạnh mẽ xảo quyệt, nhưng mà đối mặt với Hồn thánh là Triệu Vô Cực, một lát sau vẫn bị Triệu Vô Cực xử lý, hiện tại chỉ còn một hơi thở.
Nhân Diện Ma Chu là một loại hồn thú thô bạo, nếu có người muốn hấp thu làm hồn hoàn, thì phải chịu được loại hơi thở thô bạo này.
Lúc này Lâm Kiệt nói với Chu Trúc Thanh ở bên cạnh: "Tuy rằng hồn thú này không quá thích hợp với muội, nhưng mà ta cảm thấy làm hồn hoàn thứ ba của muội cũng không quá tệ, muội có muốn thử một chút không?"
Chu Trúc Thanh "Ừ" một tiếng, tuy rằng cô có hơi do dự, nhưng vẫn quyết định tin tưởng Lâm Kiệt.
Chu Trúc Thanh nói với Triệu Vô Cực: "Sư phụ Triệu, ta quyết định hấp thu hồn thú này làm hồn hoàn thứ ba của mình."
Triệu Vô Cực sửng sốt một chút, hơi kinh ngạc nhìn về phía Chu Trúc Thanh, hỏi: "Ngươi xác định?"
Chu Trúc Thanh gật gật đầu: "Ta xác định."
Hiển nhiên mọi người đều không biết đây là một con Nhân Diện Ma Chu hơn hai ngàn năm.
Lâm Kiệt đưa chủy thủ sắc bén bên hông hắn cho Chu Trúc Thanh, chỉ chỉ vào phần bụng của Nhân Diện Ma Chu kia, nói: "Đâm vào đó."
Chu Trúc Thanh cũng không do dự, nhanh chóng đâm xuống, Nhân Diện Ma Chu trút hơi thở cuối cùng.
Một hồn hoàn màu tím từ thi thể nó bay lên.
Ngay lúc Chu Trúc Thanh chuẩn bị hấp thu hồn hoàn, một giọng nói quát lớn: "Chờ một chút."
Xuất hiện ở trước mặt đám người Lâm Kiệt là ba hồn sư, mà hai người trong đó đám người Lâm Kiệt có biết. Hai người này chính là Xà bà Triều Thiên Hương và vị thiếu nữ xinh đẹp Mạnh Y Nhiên đã rời đi không lâu trước đó.
Ở bên cạnh hai người còn đi theo một ông lão có dáng người cao gầy, ông lão có mái tóc bạc phơ, trong tay cầm quải trượng đầu rồng, đầu rồng trên cây gậy thoạt nhìn trông rất sống động. Nếp nhăn trên mặt biểu hiện tuổi tác của ông ta, trên người còn có tám hồn hoàn đang chuyển động lên xuống.
Hai vàng, ba tím, ba đen, tám hồn hoàn, đại biểu cho tu vi Hồn Đấu La trên tám mươi cấp. Không cần hỏi, Lâm Kiệt cũng biết người này là ai rồi, chính là chồng của Xà bà, ông nội Mạnh Y Nhiên, Long công Mạnh Thục.
Lúc này Mạnh Y Nhiên ở bên cạnh Triều Thiên Hương phát ra tiếng kêu kinh ngạc: "Sao lại như vậy? Là ai? Là ai gϊếŧ Ma Chu của ta?
Ai, cái tình tiết chết tiệt này, hắn cũng thật là trùng hợp, trên đời này lại có chuyện trùng hợp như vậy. Lâm Kiệt lại đi theo nội dung của cốt truyện.
Lâm Kiệt không muốn Chu Trúc Thanh gặp chuyện không may, chủ động lên tiếng nói: "Là ta gϊếŧ."
"Ngươi, ngươi. . . Lại là ngươi."
Mạnh Y Nhiên nhìn Lâm Kiệt, khuôn mặt xinh đẹp trướng đến đỏ bừng, không biết là tức giận hay là xấu hổ.
Vừa nhìn thấy Lâm Kiệt, lúc này Xà bà cũng nhíu mày, liền thấp giọng nói gì đó với Long công ở bên cạnh.
"Ngươi chính là Lâm Kiệt." Lúc này ánh mắt Long công Mạnh Thục nhìn về phía Lâm Kiệt, giọng điệu có hơi lạnh lùng.
Lâm Kiệt gật đầu.
Mạnh Thục nói: "Vậy ngươi cũng biết, con Nhân Diện Ma Chu này bị ta đuổi gϊếŧ một ngày, nếu không phải mạng nhện của nó quá mức đáng ghét, thì nó đã là hồn hoàn của Y Nhiên nhà ta từ lâu rồi."
Lâm Kiệt thản nhiên nói: "Điều ngài nói ta biết. Nhưng mà, con Nhân Diện Ma Chu này công kích chúng ta trước, ta cũng chỉ là muốn tự bảo vệ mình, hơn nữa vừa khéo bạn của ta cần hồn thú này làm hồn hoàn để đột phá.”
Mạnh Thục nhìn Chu Trúc Thanh lúc này đang được Triệu Vô Cực che chở, nói: "Là cô ấy cần hồn hoàn?" Nhìn gương mặt còn hơi non nớt của Chu Trúc Thanh, thoạt nhìn chỉ khoảng mười hai mười ba tuổi, trong lòng cũng giật mình. Lại lên tiếng: "Là một mình ngươi gϊếŧ chết con Nhân Diện Ma Chu này?"
Lúc này, Triệu Vô Cực bảo vệ ở bên cạnh Chu Trúc Thanh đành phải đi ra, nói: "Long công tiền bối, con Nhân Diện Ma Chu này là ta đánh bại, gϊếŧ nó chính là vị bạn học ở phía sau ta đây."
Lúc này Mạnh Thục lên tiếng: "Muốn ta tặng con Nhân Diện Ma Chu này cho các ngươi cũng được, chỉ cần tên nhóc này gia nhập gia tộc của ta, con Nhân Diện Ma Chu này sẽ là của các ngươi." Nói xong còn không quên chỉ chỉ Lâm Kiệt.
Trong lòng Lâm Kiệt muốn mắng to: "Chết tiệt, mình đã quên là còn có tình huống này, mình không thể nào gia nhập gia tộc của ông ta được, nhưng mà phải làm thế nào đây?” Đột nhiên, Lâm Kiệt nghĩ tới một chủ ý hay, hẳn là có thể được.