Sau khi Lâm Kiệt đặt Trữ Vinh Vinh và Áo Tư Tạp xuống, hai người đều nói cảm ơn Lâm Kiệt, nhưng bây giờ Lâm Kiệt không có tâm trạng để nghe.
Ngay lúc này, Tiểu Vũ bất ngờ bị Thái Thản Cự Viên bắt được. Thái Thản Cự Viên dường như đã đạt được mục đích của mình nên quay người bỏ chạy.
Đường Tam giống như phát điên, hét lên: “—Không, buông Tiểu Vũ ra.”
Sau khi Thái Thản Cự Viên bắt được Tiểu Vũ, nó phớt lờ bọn họ và bỏ đi.
Lúc này, sắc mặt Đường Tam xám xịt, trong lòng như chìm xuống đáy vực. Anh ta biết rõ với thực lực của Tiểu Vũ, cô không thể nào thoát khỏi bàn tay của Thái Thản Cự Viên.
Nếu Lâm Kiệt biết suy nghĩ trong lòng Đường Tam, thì hắn chỉ biết cười ha ha mà thôi.
Lúc này mọi người đã hoàn hồn và tập trung lại với nhau. Đám người Triệu Vô Cực cũng lộ ra vẻ lo lắng, nhìn về phía Đường Tam.
Lúc này, Đường Tam đột nhiên nói với Triệu Vô Cực: "Thầy Triệu, hiện tại ta nhất định phải đi tìm Tiểu Vũ, cho dù muội ấy có chết, thì ta cũng phải đoạt được thi thể của muội ấy."
Lúc này, Triệu Vô Cực và những người khác đều nhìn thấy đôi mắt đỏ như máu của Đường Tam. Đương nhiên bọn họ hiểu hiện tại trong lòng Đường Tam tràn ngập bi thương cùng phẫn nộ đến cực điểm.
Được sự phụ họa của Lâm Kiệt, mọi người chỉ có thể đi cùng Đường Tam, cũng không thể để anh ta đi một mình.
Đường Tam nghe thấy Lâm Kiệt vậy mà lại giúp anh ta như vậy, rồi lại nghĩ đến vừa rồi Lâm Kiệt dũng cảm quên mình để cứu Trữ Vinh Vinh và Áo Tư Tạp, trong mắt anh ta đầy sự cảm kích nhìn Lâm Kiệt.
Lâm Kiệt biết Tiểu Vũ sẽ không gặp nguy hiểm, bởi vì cô đã đạt đến cấp 30 rồi.
Dưới xúc xích nấm bay của Áo Tư Tạp, mọi người bay về phía Thái Thản Cự Viên biến mất. Khi thời gian của xúc xích nấm bay đã hết, mọi người chỉ có thể dừng lại. Bởi vì Đường Tam rời đi trước, cho nên Lâm Kiệt và Đường Tam có một chút khoảng cách, nhưng khoảng cách không phải là rất xa, mọi người rất nhanh đuổi kịp Đường Tam, phát hiện Đường Tam ôm một khúc cây, hai mắt đỏ bừng, hô hấp dồn dập.
Thấy vậy, thân hình Lâm Kiệt lóe lên, nhanh chóng xuất hiện sau lưng Đường Tam. Đường Tam vốn đã phát hiện phía sau đột nhiên có thứ gì đó, anh ta vừa kịp phản ứng lại, thì Lâm Kiệt đã dùng một tay đấm mạnh vào gáy Đường Tam. Đường Tam bất tỉnh, trước khi bất tỉnh còn hét lên một tiếng Tiểu Vũ.
Đới Mộc Bạch và những người khác thấy Lâm Kiệt đánh bất tỉnh Đường Tam, liền hét lớn, "Ngươi làm gì vậy?" Triệu Vô Cực cũng hét lên một câu, mặc dù ông ta không tức giận như Đới Mộc Bạch.
Lâm Kiệt trừng mắt nhìn Đới Mộc Bạch, nhẹ giọng nói: "Ngươi không phát hiện ra Đường Tam đã sắp tẩu hỏa nhập ma rồi sao? Ta đánh ngất anh ta chính là để cho anh ta bình tĩnh lại. Ta cũng không dùng nhiều lực, anh ta rất nhanh sẽ tỉnh lại."
Triệu Vô Cực nhìn Đường Tam, quả nhiên phát hiện hiện tượng tẩu hỏa nhập ma của anh ta, liền nói với Đới Mộc Bạch: "Ngươi để Đường Tam ở một bên nghỉ ngơi trước, chờ Đường Tam tỉnh lại rồi nói tiếp. Hiện tại chúng ta đã sắp tiến vào phạm vi vòng trong rồi, nhất định phải cẩn thận."
Đúng lúc này, truyền đến những tiếng sột soạt, mọi người lập tức đề cao cảnh giác. Tiếng sột soạt giống như tiếng lá xào xạc, Lâm Kiệt nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Đột nhiên một con nhện màu đen xuất hiện ở trước mặt Lâm Kiệt, đường kính thân thể của nó hơn ba mét, chiều dài của những cái chân như mũi thương kia cũng hơn bốn mét. Toàn bộ vỏ ngoài có màu đen, thoạt nhìn vô cùng cứng rắn, ở phần đuôi có lớp lông mịn màu đen. Mỗi khi còn nhện màu đen này bước đi đều phát ra âm thanh vô cùng bén nhọn.
Đám người Lâm Kiệt phát hiện ra con nhện màu đen này, dường như con nhện màu đen cũng phát hiện ra đám người Lâm Kiệt, tám cái chân dài màu đen nhanh chóng di chuyển về phía mục tiêu gần nó nhất là Chu Trúc Thanh. Tám cái chân của con nhện màu đen nhanh vung lên, di chuyển với tốc độ cực nhanh, giống như xuất hiện một trận ảo ảnh, trong nháy mắt liền đã đi tới trước người Chu Trúc Thanh, Chu Trúc Thanh thấy thế, còn chưa kịp phản ứng, thì hai cái chân trước của con nhện màu đen kia nháy mắt nâng lên, trực tiếp đâm vào đầu Chu Trúc Thanh.
Bởi vì đám người Triệu Vô Cực đang trợ giúp Đường Tam, thật sự không nghĩ tới sẽ đột nhiên xuất hiện một con nhện màu đen như vậy, vừa sơ ý thì phát hiện Chu Trúc Thanh đã sắp bị công kích tới, nếu Chu Trúc Thanh bị công kích, cho dù không chết thì có thể cũng sẽ bị thương.
Mà lúc này Lâm Kiệt lao về phía Chu Trúc Thanh với tốc độ cực nhanh. Luôn cảnh giác mọi lúc là một ưu điểm quan trọng giúp Lâm Kiệt có thể sống lâu, lúc đến đây, hắn đã mở Tâm võng ra, vào lúc con nhện màu đen chuẩn bị đánh tới Chu Trúc Thanh, Lâm Kiệt ngay lập tức xuất hiện ở bên cạnh Chu Trúc Thanh, ôm lấy cô xoay người lao về hướng khác.
Bùm ~ trên mặt đất vang lên một tiếng, con nhện màu đen thấy con mồi tránh thoát được công kích của mình, khuôn mặt người dữ tợn của nó nháy mắt trở nên vặn vẹo đáng sợ.
Lúc này, Triệu Vô Cực đột nhiên hét lên: "Mau tránh ra, đó là Nhân Diện Ma Chu."
Nhân Diện Ma Chu, là ác mộng của các loại hồn thú nhỏ, là tồn tại cắn nuốt sinh mệnh, là đối tượng mà toàn bộ hồn thú đều căm hận, kẻ gϊếŧ chóc tà ác khủng bố.
Ở trong các hồn thú thì Nhân Diện Ma Chu được coi như là một loại tồn tại khủng bố, tuy rằng không thể đánh đồng với Thái Thản Cự Viên vừa rồi, nhưng mà, loại Nhân Diện Ma Chu này, ngay cả hồn thú bình thường cũng sợ nó.