Đấu La Chi Võ Hồn Lôi Điện

Chương 18: Kịch Đấu 1

Móng vuốt tìm yếu điểm ra tay, đến mức Triệu Vô Cực không thể không phóng ra võ hồn của mình.

Chu Trúc Thanh vừa vặn nắm bắt thời cơ ra tay, đúng lúc Triệu Vô Cực phát lực đập tan hồn kĩ thứ ba của Lâm Kiệt là Lôi điện võng trói buộc trên người ông ta.

Bằng không, dựa vào lực công kích của Chu Trúc Thanh cũng không đủ đập tan công kích của Triệu Vô Cực.

Thế nhưng, sau khi võ hồn hoàn toàn chiếm hữu Triệu Vô Cực, công kích của Chu Trúc Thanh không dễ dàng sinh ra hiệu quả như thế. Cơ thể Triệu Vô Cực giống như sắt thép chế tạo, miêu trảo của cô toàn lực vung lên, cũng chỉ có thể làm rách quần áo trên người Triệu Vô Cực.

Lúc này Tiểu Vũ hình như bị thương nhẹ, Đường Tam đỡ cô, lại đang hỏi han cũng không lên sân.

Lúc này hai tay Lâm Kiệt đã xuất hiện một tầng lôi điện, cơ thể nhanh chóng lướt về phía Triệu Vô cực.

Bây giờ Chu Trúc Thanh đã đến một bên, chuẩn bị tìm thời cơ, thủ thế chờ đợi.

Đột nhiên Lâm Kiệt xuất hiện trước người Triệu Vô Cực, hai tay khẽ đưa lên nắm thành quyền, từng đấm đấm về phía Triệu Vô Cực.

Lúc này cơ thể cường tráng của Triệu Vô Cực hiển nhiên lùi về phía sau mấy bước.

Chỉ thấy cơ thể cường tráng như ngọn tháp màu đen của Triệu Vô Cực rung chuyển dữ dội, dư âm hồn lực trên người quét về bốn phía, Lâm Kiệt bị bức lui ra.

Triệu Vô Cực cười lớn nói: "Thằng nhóc, sức mạnh không tệ, lại có thể ép ta lùi mấy bước, rất tốt, rất tốt".

Vây giờ Lâm Kiệt đang nghĩ trong lòng, tốt cái đầu ngươi á, vừa nãy mình không đấm vào mặt của ông ta, cái đồ không biết xấu hổ, tại sao mình lại đánh cơ thể của ông ta.

Chính lúc này, Đường Tam ra tay, vừa nãy Lâm Ngân Thảo kí sinh trên người Triệu Vô Cực nhanh chóng quấn lấy Triệu Vô Cực.

Còn bây giờ cơ thể Tiểu Vũ cấp tốc nhảy lên không trung, xoay mấy vòng, đạp về phía Triệu Vô Cực.

Còn Triệu Vô Cực thấy tiểu nha đầu kia lại đạp về phía mình, hồn lực trên người Triệu Vô Cực chuyển động, đột nhiên võ hồn bao trùm dày đặc lên cơ thể ông ta, chiều cao đã vượt qua hai mét năm, cơ bắp toàn thân cuồn cuộn, con ngươi màu nâu nhạt phóng ra khí tức bá đạo, bảy vòng hồn hoàn không ngừng quấn chặt đang di chuyển nhịp nhàng quanh cơ thể.

Lúc này hai bàn tay lớn của Triệu Vô Cực trở nên rất dày nặng, giống như quạt hương cỡ lớn.

Triệu Vô Cực giơ tay vỗ về phía Tiểu Vũ, nhưng ai mà biết, cơ thể Tiểu Vũ còn chưa tới trước mặt ông ta, lại đột nhiên thay đổi phương hướng, một đập của ông ta đương nhiên cũng vô ích. Tiểu Vũ từ bên cạnh xẹt qua, một cước đá vào bả vai của Triệu Vô Cực.

Triệu Vô Cực cũng bị một cước này làm cho sững sờ, con ngươi màu nâu nhạt cuối cùng toát ra vài phần nghiêm túc. Sau này mấy đứa trẻ này sẽ trở thành học trò của ông ta, nếu cứ tiếp tục để chúng phát huy thì thật là mất mặt, sau này còn dạy dỗ chúng thế nào nữa?

Chu Trúc Thanh lúc này cũng không rảnh rỗi, mắt thấy Triệu Vô Cực đánh về phía hai người Đường Tam, hai vòng hồn hoàn màu vàng trên người cô cũng đồng thời sáng lên, con ngươi một xanh lam và một xanh lục trong mắt bỗng dưng thẳng đứng, tăng tốc lặng yên không một tiếng động vọt tới trước, cơ thể lập tức bay lên không trung, cơ thể được hồn lực bao quanh bay lên không trung, xoay tròn lao nhanh về hướng của Triệu Vô Cực.

Trong nhóm hình bóng của cô, chỉ thấy bóng dáng móng vuốt ào ào, chính là hồn hoàn kĩ thứ ba của cô, U Minh Bách Trảo. Dựa vào tốc độ xoay của cơ thể và lực công kích xuyên thấu của vuốt mèo sắc bén, trong thời gian cực ngắn tấn công hơn trăm lần về phía kẻ kịch, hơn nữa công kích cùng một vị trí, uy lực rất đáng sợ.

Lúc Triệu Vô Cực bị Tiểu Vũ tung một cước, cũng chính là thời khắc U Minh Bách Trảo của Chu Trúc Thanh đánh vào lưng ông ta. U Minh Bách Trảo giống như bánh răng cưa xoay tròn nhanh chóng, cắt vào lưng Triệu Vô Mình một cách thật nhanh.

Một tiếng gào bỗng nhiên vang lên, hàn quang trong mắt Triệu Vô Cực tỏa sáng, hai đấm đột nhiên siết chặt, bảy vòng hồn hoàn trên người mà hồn hoàn màu vàng đầu tiên chợt sáng lên.

Ánh sáng màu vàng mãnh liệt dường như bạo phát trong nháy mắt, Chu Trúc Thanh thi triển U Minh Bách Trảo chợt bị ném lên trời, trong không trung phát ra một tiếng kêu thảm thiết.

Trong ánh sáng màu vàng mãnh liệt kia, tất cả đều trở nên vô dụng. Mặc dù Tiểu Vũ không tiếp xúc gần như Chu Trúc Thanh, nhưng cũng bị đánh bay lên, cho dù Lam Ngân Thảo của Đường Tam có cạnh cơ thể hay không, hễ trong phạm vi ba mét quanh người Triệu Vô Cực, toàn bộ bị bắn ngược mà quay về, càng gần cơ thể càng bị nghiền nát.

Ba tiếng kêu rên đồng thời vang lên, ảnh hưởng mạnh nhất là Chu Trúc Thanh, tiếp theo là Tiểu Vũ.

Lực rung động kịch liệt làm Tiểu Vũ phun ra một ngụm máu giữa không trung, toàn thân tê dại một hồi, Lam Ngân Thảo liền kéo cô vào lòng của Đường Tam.

Lâm Kiệt vì không ở trong phạm vi ảnh hưởng nên không có chuyện gì, hơn nữa cho dù bị liên lụy thì Lâm Kiệt cũng tự tin sẽ không bị thương,

Cái mà Triệu Vô Cực thi triển chính là kĩ năng hồn hoàn thứ nhất của ông ta, Bất Động Minh Vương Thân. Cho dù đó chỉ là một hồn hoàn trăm năm, nhưng hồn kĩ giống nhau, sử dụng hồn lực không giống nhau thì hiệu quả cũng khác nhau. Dựa vào hồn lực cấp bảy sáu, kĩ năng hồn hoàn trăm năm ban cho lại đủ hiệu quả. Tấn công và phòng thủ hợp lại, lập tức phá vỡ công kích liên hợp của ba người Chu Trúc Thanh, Tiểu Vũ và Đường Tam.

Lúc này Lâm Kiệt nhìn thấy Đới Mộc Bạch muốn xông qua đón lấy Chu Trúc Thanh bị Triệu Vô Cực quăng đi.

Nhưng Lâm Kiệt sẽ để anh ta như ý nguyện sao?

Hiển nhiên không thể.

Trong nháy mắt Lâm Kiệt bật nhảy lên không trung ôm Chu Trúc Thanh vào lòng, hai tay ôm cô, hai tay vừa hay đặt lên bộ ngực kiêu ngạo của cô.

Lâm Kiệt thề, hắn thật sự không cố ý, chỉ muốn nhanh chóng đón lấy cô mà thôi, ai biết sẽ trùng hợp như thế, tay hơi dùng sức, ừm, cảm giác thật không tệ, ô chà, muốn hơn nữa.

Lâm Kiệt thả Chu Trúc Thanh xuống đất lại phát hiện Chu Trúc Thanh bị chấn động đến mức hôn mê bất tỉnh,đến hai tay cũng đã trật khớp.