Đấu La Chi Võ Hồn Lôi Điện

Chương 17: Lên Là Đánh 2

Trên mặt đất truyền tới một tiếng nổ bùm, sau đó là một cơn chấn động dữ dội. Một vòng sóng màu vàng đất theo nhịp điệu của mặt đất, phóng về phía năm người Lâm Kiệt.

Tuy nhiên, điểm yếu lớn nhất của Triệu Vô Cực là tốc độ quá chậm. Lâm Kiệt muốn xem liệu với sức mạnh và tốc độ hiện tại, Triệu Vô Cực có thể đuổi kịp hắn hay không.

Vù một tiếng, Lâm Kiệt xuất hiện bên cạnh Trữ Vinh Vinh, vòng tay qua eo cô.

Hắn nhẹ giọng hỏi: "Cô không sao chứ?"

Trữ Vinh Vinh lắc lắc cái đầu nhỏ đáng yêu, nhẹ giọng nói: "Không sao."

"Vậy thì lát nữa cẩn thận chút, hiện giờ cô là mục tiêu chính của Triệu Vô Cực."

Nói xong, Lâm Kiệt ôm Trữ Vinh Vinh tránh sang một bên.

Mà Đường Tam vốn cũng muốn bảo vệ Trữ Vinh Vinh, nhưng không ngờ tốc độ của Lâm Kiệt lại nhanh như vậy.

Đường Tam lấy lại tinh thần, nhìn nơi bị Triệu Vô Cực hủy diệt, trong lòng anh ta thầm nói thật lợi hại, không hổ là Hồn thánh. Nếu dựa vào thực lực hiện tại của mình, anh ta căn bản là không thể nào phá hủy mặt đất quá dễ dàng đến mức như vậy.

Phản ứng của Tiểu Vũ và Chu Trúc Thanh đều rất nhanh. Tiểu Vũ nhảy về phía trước, Chu Trúc Thanh từ bên cạnh nhảy ra, đồng thời vượt qua cơn chấn động. Đường Tam và Tiểu Vũ gần như nhảy lên cùng một lúc, ngay cả độ cao của cú nhảy cũng gần như nhau.

Lúc này, Lâm Kiệt cũng tham gia tiến công.

Triệu Vô Cực thấy nắm đấm của mình đập xuống đất không có tác dụng gì, nhưng trên mặt ông ta lại nở một nụ cười. Nhìn thấy Tiểu Vũ lao tới, ông ta không né tránh, mà chắp tay sau lưng, giống như để cho Tiểu Vũ công kích.

Tiểu Vũ đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy. Cơ thể cô cuộn tròn trong không trung, lăn về phía trước. Ngay khi cô sắp chạm tới Triệu Vô Cực, cơ thể mảnh mai của cô mới duỗi ra. Trong thời gian ngắn, cô đã hoàn thành quá trình nhập thể võ hồn trên không trung, hai chân đồng thời giẫm lên hai bên cổ của Triệu Vô Cực.

Hai tiếng thụp đồng thời vang lên, chân Tiểu Vũ chuẩn xác giẫm lên vai Triệu Vô Cực.

Nhưng Triệu Vô Cực thậm chí còn không thèm lắc người, chỉ cười toe toét, "Cô nhóc, cảm giác như ngươi không có sức lực gì vậy."

Tiểu Vũ lạnh lùng hừ một tiếng, không có sức lực sao? Vậy bây giờ ta sẽ cho ngươi thấy có sức lực.

Vừa dứt lời, hai chân cô như dán chặt vào vai Triệu Vô Cực. Các ngón chân đột nhiên thu vào, lần lượt chạm vào các động mạch chính ở hai bên cổ Triệu Vô Cực. Cơ thể mảnh mai của cô vặn vẹo hết cỡ, chuyển động trong không trung.

Ngay lúc này, Triệu Vô Cực đột nhiên cảm thấy toàn thân căng cứng, mạng nhện Lôi Điện màu xanh trắng quấn quanh thân thể của ông ta, vô luận là tay hay chân, đều bị quấn chặt.

Đây là hồn kỹ thứ ba của Lâm Kiệt, Lôi võng ~ có thể phóng ra Lôi Điện hình mạng giống như mạng nhện. Bản thân Lôi Điện có tác dụng gây tê liệt, hơn nữa, hồn kỹ này là hấp thụ nhện sấm sét, độc tố tê liệt thần kinh được gắn vào con nhện.

Mạng nhện Lôi Điện được buộc chặt, chất tê liệt được kích hoạt và độc tố tê liệt của hồn kỹ được giải phóng.

Triệu Vô Cực đột nhiên cảm thấy cơ thể tê tê, khí lực hơi mất dần, nhưng lập tức phản ứng lại.

Vốn dĩ Tiểu Vũ vừa mới rời đi chống hai tay trên mặt đất, chính là động tác đá chéo chân, cái này đổi lại là một người bình thường, thứ nhất cái cổ sớm đã bị hai chân của Tiểu Vũ xoắn gãy, cuối cùng ngã một cái đập đầu xuống đất.

Nhờ cú lộn ngược, Tiểu Vũ đã dừng hết sức trong cú đánh vật té.

Lúc này Triệu Vô Cực đột nhiên ra tay, toàn thân chấn động, hồn lực bạo phát ra ngoài.

Cơ thể có hơi nhỏ bé của Tiểu Vũ bị quăng ra ngoài, Đường Tam ngược lại phản ứng đủ nhanh, trong nháy mắt đón lấy Tiểu Vũ bị Triệu Vô Cực quăng bay đi.

Lâm Kiệt thấy vậy, trong lòng trầm mặc, xem ra Hồn Thánh quả nhiên không đơn giản như mình nghĩ, Triệu Vô Cực bỗng nhiên thanh trừ hết độc tố tê liệt vừa nãy một cách nhanh chóng.

Mặc dù có Thất Bảo Lưu Ly Tháp của Trữ Vinh Vinh trợ giúp, cho dù Chu Trúc Thanh hay là Tiểu Vũ, lúc này hồn lực phát huy ra đã vượt qua trình độ cấp ba mươi.

Không ngờ rằng trong nháy mắt Tiểu Vũ lại bị quăng bay đi, nhưng thoạt nhìn không có gì đáng ngại.

Còn chính lúc này, Triệu Vô Cực gầm lên một tiếng, cơ thể chợt phồng lên. Cơ bắp trên người vỗn dĩ đã rất đáng sợ dường như giãn nở lên gấp nhiều lần, đến chiều cao cũng kéo lên một mét trong chốc lát, cả người liền trở nên hết sức to lớn.

Bảy vòng hồn hoàn chói sáng đồng thời hiện lên, giống như Đới Mộc Bạch từng nói, hai vàng, hai tím, ba đen bảy vòng hồn hoàn khủng khϊếp phụ trợ lên người ông ta.

Nhưng đúng vào lúc này, sau lưng Triệu vô Cực truyền đến một loạt âm thanh giòn giã.

Âm thanh sắc nét dày đặc kia chính là công kích do Chu Trúc Thanh phát động.

Lúc cô vừa bắt đầu tránh ra, đã hoàn toàn triển khai tốc độ, không hổ là chiến hồn sư hệ mẫn công, tốc độ của cô nhanh nhẹn, đến Lâm Kiệt cũng hơi ngạc nhiên.

Không ngờ rằng cơ thể đặc biệt của cô có thể đạt đến tốc độ nhanh như vậy.

Đáng sợ nhất chính là, bất cứ hành động nào của Chu Trúc Thanh đều không phát ra âm thanh, cả người lặng lẽ nhảy ra, lặng lẽ tấn công, không giải phóng nửa phần năng lượng ra ngoài, cũng không có âm thanh hồn lực phá vỡ không gian.

Đôi mắt của Chu Trúc Thanh đồng thời đổi màu sau khi võ hồn chiếm hữu, mắt trái màu xanh sẫm, mắt phải màu lam trong vắt, mái tóc trên đầu buộc tự nhiên ở phía sau, trong quá trình cơ thể di chuyển, mang theo một loạt ảo ảnh mờ nhạt, rất khó làm người khác nắm bắt vị trí cụ thể của cô một cách chuẩn xác, cái đuôi theo gió lắc lư, còn công kích của cô cũng rất sắc bén.