Câu Được Một Em Vợ Thần Tiên

Chương 14

Mặc dù hình dáng khác nhau hoàn toàn, nhưng khi Tô Nam Thiền nhìn thấy ánh sáng bạc đó, anh vẫn không khỏi nghĩ đến biển lửa trong giấc mơ, ngay lập tức da đầu anh tê dại, lông tơ dựng đứng hết cả lên.

Trực giác mách bảo anh rằng dù hai thứ đó không giống nhau thì cũng đều đáng sợ như nhau cả. Tình cảnh hiện tại của anh tựa như một con gà sắp bị người chơi bắn chết trong cảnh game online vậy, dù sao cũng không nên tìm đường chết bằng cách tò mò tìm hiểu xem thứ ánh sáng đó là gì.

Tô Nam Thiền căng thẳng nhặt gối và chăn bông trên sàn lên, cứng ngắc chui vào trong giường rồi ôm gối trước ngực, tạo ra một không gian an toàn sau đó mới cố gắng nhắm mắt lại.

Chắc chắn bây giờ anh không thể ngủ được, nhưng cũng không thể để bên ngoài phát hiện ra mình còn thức.

Nỗi sợ hãi khuếch đại thính giác của Tô Nam Thiền, anh nghe thấy tiếng gió xẹt qua bên ngoài phòng, tiếng mưa rơi, tiếng sấm sét và cả tiếng người kéo theo xiềng xích va leng keng vào mặt đất đang đi qua đi lại trước cửa phòng, còn có tiếng thú gầm, tiếng ho khan và tiếng nước sôi ùng ục phát ra từ đâu đó.

Những âm thanh này trộn lẫn với nhau tạo nên một cảnh tưởng tượng kỳ lạ và đáng sợ trong tâm trí Tô Nam Thiền. Nỗi sợ hãi và sự tò mò trong lòng anh đã đạt đến đỉnh điểm, khiến anh ngày càng tỉnh táo và bất an hơn.

Ánh sáng bạc ở cửa ngày càng chói mắt. Cho dù Tô Nam Thiền nhắm mắt lại thì mí mắt của anh vẫn bị thứ ánh sáng kia xuyên qua, có thứ gì đó đang vượt quá cái "nhìn" bình thường, khắc sâu vào võng mạc, thâm nhập vào não anh.

Từng khối cơ bắp của Tô Nam Thiền đều căng cứng một cách vừa phải, giữ cho cơ thể anh nằm yên mà không bị run rẩy.

Anh cố gắng hết sức để kìm lại sự run rẩy nơi mí mắt, trông anh bình tĩnh như một xác chết, che giấu mọi sơ hở một cách hoàn hảo.

Ánh sáng bạc đó quét khắp cơ thể anh, anh cứ như không hề nhận ra điều gì, ngay cả hơi thở cũng trở nên nhẹ nhàng.

Không biết đã trôi qua bao lâu, khi Tô Nam Thiền bắt đầu cảm thấy khắp người tê dại và đau nhức, sắp không giả vờ được nữa thì căn phòng đột nhiên trở nên tối tăm, ánh sáng bạc đã biến mất.

Anh còn chưa kịp nghĩ xem đây có phải là trò đánh lạc hướng của ánh sáng bạc đó không thì chợt nghe thấy tiếng gõ mõ từ bên ngoài vọng vào

"Lóc cóc… Lóc cóc…”

"Lóc cóc…”

Búa gỗ đập vào mõ, âm thanh vang vọng bay xa.

“Trời nóng hanh khô, cẩn thận củi lửa…”

“Đã năm giờ sáng…”

Giọng nữ hơi khàn từ từ vang ra khắp không gian, trong giây lát, mọi âm thanh kỳ lạ đều biến mất, trả lại màn đêm im lặng như ban đầu.

Cơ thể căng thẳng nãy giờ của Tô Nam Thiền lập tức thả lỏng, bộ đồ ngủ của anh đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Bỗng nhiên anh cảm thấy choáng váng.

Hả? Đó không phải là giọng nói của cô gái vào phủ với anh hôm nay sao?

Tô Nam Thiền còn chưa kịp định thần lại thì toàn thân đã run lên giống như bị điện giật, sau đó không tự chủ được mà nhắm mắt lại, nhảy xuống giường đi về phía cửa giống như một con rối bị điều khiển.

Ý thức của anh vẫn còn tỉnh táo, mồ hôi lạnh thấm vào thái dương, khắp người đều cảm thấy ớn lạnh.

Biết rõ cơ thể mình đang bị kiểm soát nhưng không thể làm gì được.

“Cạch” một tiếng, cách cửa hiện lên một khe nứt nhỏ. Tô Nam Thiền không thể nhìn thấy gì nhưng cơ thể lại dễ dàng xuyên qua khe hở đó, loạng choạng bước từng bước trên con đường sỏi đá ngoài phòng.

“Lóc cóc… Lóc cóc…”

Âm thanh của tiếng gõ mõ vang lên cực kỳ rõ ràng bên tai anh, tiếp đến là tiếng bước chân xào xạc và tiếng “sột soạt” của quần áo cọ xát vào nhau.

Những âm thanh nhỏ bé này giống như một sợi dây vô hình, kéo anh về một hướng nhất định. Âm thanh không gấp gáp cũng không chậm rãi, thực sự có thể khiến người ta bình tĩnh hơn một chút.

Sau khi cơn hoảng loạn ban đầu tan biến, Tô Nam Thiền nhanh chóng định thần lại, sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu và cố gắng tìm hiểu tình hình lúc này.

Anh mở hé mi mắt đang nhắm chặt rồi nhìn một vòng xung quanh.

Lúc này đã là canh năm, có lẽ là khoảng ba đến năm giờ sáng. Trời vẫn còn tối, nhưng trong phủ thành chủ lại treo đầy những ngọn đèn l*иg lớn nhỏ khiến không gian sáng như ban ngày, càng tăng thêm sự kỳ quái và đáng sợ cho những bóng người xung quanh anh.

Tô Nam Thiền đi ở phía sau đám người, dẫn đầu là quản sự và quản gia Chu Thiếu Dư - người mà anh đã gặp ngày hôm qua. Hắn đang cầm một chiếc đèn l*иg trông rất trang trọng.

Hai đội hộ tống đi hai bên, người đứng đầu phía bên phải là cô gái cài trâm hoa vào làm cùng ngày với anh. Cô cũng đang nhắm mắt lại và bước đi như người mộng du, trên tay cầm một cái mõ và một chiếc búa gỗ, hoá ra tiếng gõ mõ đó phát ra từ tay cô.