Câu Được Một Em Vợ Thần Tiên

Chương 13

Vì vậy, với sự tò mò “không ăn thì chuyện gì sẽ xảy ra”, anh nhìn vào đĩa hạt dẻ rồi hỏi một câu nữa: “Sao tiên nhân lại xếp một chồng hạt dẻ thế? Nhìn chúng như muốn rớt tới nơi vậy!”

Chung Vũ Tiên mỉm cười: "Anh đoán xem lúc đầu nó được xếp thế nào?”

Tô Nam Thiền bốc một hạt cho vào miệng nhai. Vị ngọt dẻo không khác gì hạt dẻ thông thường.

Sau khi ăn xong, anh chậc lưỡi: “Xếp kiểu gì thế? Chắc không phải bày ra giống như xếp bàn mạt chược chứ?”

“Đoán gần đúng rồi.” Chung Vũ Tiên gật đầu: “Lúc ở trong bếp họ không bóc vỏ, bày theo kiểu cửu vạn.”

“… Thành chủ và đầu bếp của hắn quả thật là người kỳ diệu.”

Ngay khi Tô Nam Thiền và Chung Vũ Tiên đang tâng bốc lẫn nhau thì màn đêm cũng dần dần hiện ra, ánh hoàng hôn đã lặn khỏi tầng mây từ lúc nào.

Ảo ảnh của Chung Vũ Tiên trở nên mờ đi, dần dần biến thành những đốm sáng cuốn bay theo chiều gió.

Cậu không kịp giải thích, chỉ có thể gõ nhẹ vào khung cửa sổ: “Nhớ ăn hết đấy.”

Chung Vũ Tiên còn chưa nói xong thì gió đêm đã kéo đến, thổi tan ảo ảnh của cậu. Đó cũng là lúc ánh hoàng hôn tắt hẳn, nhường chỗ cho mặt trăng cong cong hình lưỡi liềm ló ra từ ngọn núi phía đông.

Tô Nam Thiền chỉ biết đứng nhìn, sau đó yên lặng cầm lấy dĩa hạt dẻ, đóng cửa sổ lại.

"Đây là cái nhà vệ sinh công cộng đấy à? Muốn đến thì đến muốn đi thì đi?”

"Tuyến phòng vệ của phủ thành chủ đâu rồi? Sao không có hiệu quả gì hết vậy?”

Tô Nam Thiền vừa ăn hạt dẻ vừa phàn nàn. Mặc dù bây giờ anh và Chung Vũ Tiên đã là người cùng một thuyền, nhưng Tô Nam Thiền vẫn rất muốn thấy dáng vẻ chật vật khổ sở của cậu.

Hết cách rồi, người họ Tô bọn họ rất dễ ghi thù đó nha.

Tô Nam Thiền ăn xong thì đặt đĩa sứ đựng vỏ hạt dẻ lên đầu giường, thổi tắt nến rồi nằm xuống đi ngủ.

Bây giờ vẫn còn khá sớm, Tô Nam Thiền chắc chắn mình sẽ không ngủ được.

Bóng tối luôn khuếch đại thính giác và những âm thanh nhỏ nhất, đặc biệt là trong buổi đêm tĩnh mịch như vậy. Quản sự không cho anh ra ngoài, vậy anh sẽ nằm trên giường nghe ngóng xem bên ngoài xảy ra chuyện gì.

Tô Nam Thiền suy tính mọi chuyện một cách cẩn thận, nhưng không ngờ chỉ vừa đặt lưng xuống, kéo chăn lên mà cơn buồn ngủ của anh đã ập tới. Giống như đang câu cá mà gặp phải thuỷ triều, rồi bỗng một cơn sóng lớn đánh bay ý thức của anh vậy.

Thậm chí anh còn có cảm giác bản thân đã hôn mê chứ không phải ngủ quên nữa.

“Lách tách… Lách tách…”

“Lách tách…”

Tô Nam Thiền cũng chẳng phân biệt được là mơ hay thật nữa. Hình như anh nghe được tiếng gõ mõ canh đêm ở từ xa vọng lại, người đó cầm theo cái mõ xua tan sương mù rồi lặng lẽ bước về phía anh.

Ngay sau đó anh rơi vào mộng.



Trong giấc mơ, xung quanh toàn là biển lửa.

Ngọn lửa ngưng tụ thành chất, giống như dung nham vàng đỏ chảy ra khắp nơi, làm tan chảy đất đá, cây cối, núi sông, cây cối và cả động vật. Nơi đây cứ như mấy tầng địa ngục vậy.

Bầu trời đen kịt, khói đặc cuồn cuộn bốc lên rồi ngưng tụ, tạo thành những đám lớn trên bầu trời. Màu xanh biếc của bầu trời sẽ thỉnh thoảng lộ ra, nhưng cũng chỉ là một khe hở nhỏ, thoạt nhìn cứ như mây đen mới là màu thật của bầu trời, còn màu xanh dương kia chỉ là một vị khách không mời mà đến, đột ngột lại chói mắt.

Dưới bầu trời tối đen như mực, một bệ đá cao bằng nửa người nhô lên trên khỏi ngọn lửa đang cháy rực, thỉnh thoảng lại lóe lên tia lửa khiến nó trông như một tấm sắt nóng.

Trong giấc mơ, Tô Nam Thiện đang ngồi trên bệ đá này, chịu đựng cơn đau tựa như miếng thịt bò bị nướng chín. Anh quăng cần câu đồng rơi “bùm” xuống dung nham nóng chảy, chẳng mấy chốc trên mặt nước đã xuất hiện bọt trắng.

“Cá, cá, mắc mồi đi…” Tô Nam Thiền trông thấy bản thân trong mộng đang kéo khóe miệng đến tận mang tai, khuôn mặt tuấn tú lại nở một nụ cười kỳ dị, đã vậy còn thều thào lặp lại một câu nói với giọng điệu cực kỳ điên cuồng, thực sự rất đáng sợ.

Tô Nam Thiền còn chưa kịp phàn nàn về việc trong mơ cũng mơ thấy mình đang câu cá thì chợt bàng hoàng tỉnh dậy.

Anh tỉnh dậy, lo lắng đến nỗi bàn chân chuột rút, đẩy hết chăn gối ra khỏi giường.

“Mẹ kiếp!" Tô Nam Thiền không nhịn được mà chửi rủa: "Đây là giấc mơ quỷ quái gì vậy?!”

Vốn dĩ anh chỉ định “phàn nàn” một chút, nhưng rồi lại phát hiện ra có gì đó không đúng lắm, sao anh không thể nói thành tiếng vậy?

Tô Nam Thiền vuốt ve cổ họng, thử gọi tên mình, rồi lại gọi tên Chung Vũ Tiên, thế nhưng vẫn không phát ra được âm thanh nào.

Mẹ nó! Đừng nói đĩa hạt dẻ Chung Vũ Tiên cho anh ăn có vấn đề đấy nhé!

Trong lòng Tô Nam Thiền kêu gào dữ dội, nhìn xung quanh một vòng rồi đột nhiên cứng đờ người.

Lúc này trời vẫn chưa sáng, trong phòng tối đến mức khó nhìn thấy nhưng tờ giấy dầu quét hồ dán trên cửa sổ và khung cửa lại ngập tràn ánh sáng bạc. Ánh sáng chậm rãi trôi đi như một sinh vật sống, cố gắng tách tờ giấy ra và mở cửa sổ muốn đi vào phòng nhưng đã bị tờ giấy dầu tưởng chừng như mỏng manh đó chặn lại.