Tin nhắn vừa gửi đi được hai giây, điện thoại lại một lần nữa thông báo cuộc gọi, Phương Giác Hạ đành phải nhận. Gã đàn ông trung niên ở đầu bên kia đầy giận giữ, "Tôi cho em thêm một cơ hội nữa, chuyện này đối với em không thiệt chỗ nào! Nếu còn muốn tham gia tiết mục thì em phải biết nghe lời một chút."
"Xin lỗi." Giọng điệu Phương Giác Hạ bình tĩnh không hợp với tình hình chút nào. Trình Khương nghe ra bất thường, lại liếc gương nhìn anh một cái, "Ai thế?"
Vừa đe dọa vừa dụ dỗ mất nửa tháng, giờ phút này phó đạo diễn Dương đã mất hết kiên nhẫn, lời gì khó nghe đều phun hết ra ngoài, "Em có biết bao nhiêu kẻ phải năn nỉ theo sau mông tôi không? Em cho rằng em là loại sạch sẽ lắm chắc?"
Lại nữa.
"Cho em đi theo tôi là do tôi vừa mắt em, nếu không chấm cái mặt em tôi lại thèm tìm em sao? Đúng là kỹ nữ còn muốn lập đền thờ, sau này không cần đến ghi hình nữa! Cuốn gói xéo đi, thật mẹ nó cho mặt mũi còn không biết xấu hổ!"
Phương Giác Hạ lẳng lặng nghe ông ta mắng, không nói một lời, chờ cho bên kia tức muốn hộc máu ngắt điện thoại, trái tim mới rơi xuống.
"Làm sao vậy? Ai thế?"
"Phó đạo diễn Dương." Phương Giác Hạ làm như không có chuyện gì mà thông báo luôn kết quả cuộc nói chuyện, "Ông ta bảo sẽ gạch tên em khỏi chương trình."
"Cái gì?!" Trình Khương lập tức phanh xe, xoay đầu, "Không phải, sao, sao lại như vậy được?"
Phương Giác Hạ liếʍ liếʍ đôi môi khô, dùng mức độ đơn giản nhất tóm gọn cả quá trình, "Ông ta muốn ngủ với em, em không đồng ý, thế là loại em ra."
Từ ngữ nghe bình thản, nhưng vẻ mặt Trình Khương lại thay đổi, nhất thời cũng không biết nên nói gì.
"Đây không phải là chuyện đùa, lúc trước chúng ta đã kí hợp đồng quay sáu kỳ, đến giờ mới chỉ được có ba, như vậy là vi phạm hợp đồng!"
Ngữ khí Phương Giác Hạ bình đạm, "Chuyện này cũng không phải bọn họ làm lần đầu, nói chuyện hợp đồng với kẻ vô lại thì có ý nghĩa gì đâu."
Đúng là như thế, Trình Khương kéo cửa kính xe để hút thuốc, gió lạnh lập tức ùa vào, quất lên mặt đau buốt, "Đến lúc đó không chừng lại bịa chuyện bôi đen em, bỗng nhiên loại một người chắc chắn phải nghĩ ra lí do gì chứ... Không được, anh phải liên hệ với đài truyền hình, không thể cứ như vậy mặc hắn muốn làm gì thì làm."
Nghe đến mấy lời này, Phương Giác Hạ lãnh đạm không nổi nữa. Có đôi khi anh ước mình không phải thành viên của một nhóm, nếu được thế anh có thể tự mình gánh vác hết thảy, không cần liên lụy bất cứ ai.
"Lại làm phiền anh rồi, anh Khương." Rốt cuộc anh thở dài, không còn giữ nổi vẻ bình tĩnh như đứng ngoài cuộc nữa.
Trình Khương nắm chặt tay lái, trong miệng hàm hồ mắng mấy câu, mày nhíu lại rồi giãn ra, động tác nhanh nhẹn hút xong điếu thuốc, kéo cửa kính xe lên rồi khởi động máy, "Không có gì, bị mất tiết mục cũng không phải mới bị một lần, lần trước không xảy ra chuyện gì chứ?"
Lần trước......
Ven đường thoáng qua một thân ảnh cao gầy làm Phương Giác Hạ hoảng hốt nhận lầm. Anh đưa tay xoa xoa lớp kính mờ sương, người nọ cũng xoay người, nhưng không phải người trong lòng đang nghĩ đến. Anh cũng nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Đương nhiên là không xảy ra chuyện gì, ai dám trêu chọc tiểu ma vương quyền thế đó chứ.
Sau một lúc lâu, Trình Khương nghe thấy đằng sau truyền đến một tiếng xin lỗi, lại càng làm anh ta thấy vô lực. Bên ngoài kính chắn gió, cảnh đêm đô thị không ngừng lùi dần về sau, vòng sáng từ đèn đường soi rõ tầm nhìn. Bỗng nhiên trước mắt anh ta hiện ra khung cảnh lần đầu tiên Phương Giác Hạ vào công ty, khi đó anh ta vừa đến đã bị một nữ đồng nghiệp giữ chặt lại buôn chuyện, nói công ty vừa nhận một thực tập sinh rất lợi hại, cực kỳ đẹp.
Anh ta muốn biết cực kỳ đẹp là khoa trương đến cỡ nào, vì thế buông việc trong tay chạy tới nhìn thử một cái.
Là thật sự đặc biệt đẹp, phi thường đẹp, đẹp đến trình độ có thể đưa thẳng vào bảng danh sách khen thưởng hằng năm của toàn công ty.
Khi đó Phương Giác Hạ mới mười tám tuổi, mặc một cái áo hoodie liền mũ màu đen đơn giản. Anh ta cũng phải tấm tắc chỉ là một cái áo không hề có thiết kế gì mặc lên người còn đẹp như vậy. Làn da mộc của thiếu niên trắng đến trong suốt, bên khóe mắt trái gần thái dương có một cái bớt màu hồng nhạt, trông rất đặc biệt.
Ở trong vòng này, ngoại hình xinh đẹp luôn là cung cao hơn cầu, bọn họ vừa tinh xảo lại chăm tương tác, thu hút người khác, khơi gợi đủ loại phán đoán.
Phương Giác Hạ đặc thù ở chỗ, trong sự xinh đẹp lại sinh ra một loại xa cách.
Trời sinh anh đã có khí chất cự người ngàn dặm, tựa như một tác phẩm nghệ thuật lãnh cảm lại trầm mặc, ai cũng không thể lại gần.
Trình Khương đưa anh về ký túc xá. Phương Giác Hạ tuy mệt mỏi, nhưng tâm tình vẫn không yên. Tắm rửa xong, anh ngồi lên bàn mở cuốn sách giải sudoku, cầm bút lẳng lặng tính toán, điền được một đám số vào lấp đầy chỗ trống, tâm tình mới dần dần thả lỏng. Kết thúc trò sudoku, Phương Giác Hạ lên giường đắp chăn, bấy giờ cơn buồn ngủ mới đánh úp lại, nháy mắt bao phủ toàn thân anh. Không biết hôn mê qua bao lâu, giữa ý thức mơ hồ chợt nghe thấy âm thanh quen thuộc.
"Giác Hạ? Giác —— Hạ ——"
Gian nan mở mắt, một gương mặt phủ mặt nạ dưỡng da đang hờn dỗi dí sát gần anh, Phương Giác Hạ chớp chớp mắt hai cái như ống kính điều chỉnh tiêu cự, sau đó lại trùm chăn, hàm hồ hỏi, "Mấy giờ rồi?"
Lăng Nhất bóc mặt nạ xuống, "Giờ này người ta ăn xong bữa trưa rồi!" Thân là main vocal kiêm giọng nam cao, giọng của cậu ngân đến cao vυ't, bàn tay lạnh lẽo mò vào trong chăn bắt được Phương Giác Hạ, "Đừng ngủ nữa anh hai ơi, chuyện lớn rồi!"
Mấy chữ chuyện lớn chọc thẳng vào đầu Phương Giác Hạ. Anh tỉnh táo lại, lau mặt xuống giường, "Để anh đi rửa mặt đã."
"Ông nội này sao lúc nào cũng có thể bình tĩnh như vậy ta......" Lăng Nhất từ trên giường ngồi dậy chạy ra phòng khách. Trên sô pha phòng khách có hai cái đầu ngồi song song, phân biệt là Kaleido main dancer Lộ Viễn và phó rap Hạ Tử Viêm. Hai cái đầu này đang hóng hớt nhìn chằm chằm màn hình notebook.