Ba giờ sáng, Bắc Kinh hạ một trận tuyết lớn. Sau khi thu xong tiết mục, Phương Giác Hạ ngồi trên xe với người đại diện trở về ký túc xá. Anh ngây ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ, sau trận tuyết, cánh rừng rậm bê tông yên tĩnh vô cùng, ngoan ngoãn tựa như được đắp lên một tấm chăn bông, cứng đờ tứ chi chờ đợi an giấc ngàn thu.
Thời gian thu chương trình quá lâu, trò chơi đối kháng trong nhà làm Phương Giác Hạ như muốn kiệt sức, anh không giỏi giao tiếp, nhưng dù sao cũng phải thỏa hiệp để có thể được lên hình.
"Giác Hạ, em có mệt không? Lần này sao lại ghi hình lâu như vậy, thật là......" Người đại diện Trình Khương nhìn vào kính chiếu hậu, trong kính chỉ thấy được thân hình người thanh niên bị áo lông vũ đen to sụ bao phủ, gương mặt tái nhợt khuất trong bóng tối, dường như chỉ là một hư ảnh xinh đẹp bị giam trong gương.
Phương Giác Hạ nghiêng nửa mặt, vết bớt hồng nhạt ở góc mắt trái lộ ra sau hàng tóc mái. Từ cửa sổ xe anh mơ hồ thoáng nhìn thấy hai phiến lá phong đỏ lấp ló trên nền tuyết. Mùa thu vội vã chạy trốn dường như đã bỏ quên chúng ở nơi này, lưu lại một vệt hồng trên băng tuyết.
Có lẽ anh nhìn lầm rồi.
"8 tiếng 42 phút." Anh nói ra con số thời gian chính xác, giọng rất nhẹ, sau đó lại trả lời câu hỏi thứ nhất, "Em ổn, không mệt lắm."
"Lần sau trước khi đi quay thì ngủ nhiều một chút, đừng đi phòng luyện tập nữa." Trình Khương đảo tay lái đồng thời đổi đề tài, "Có điều đoạn sau hình như em không nói gì, như vậy không tốt đâu. Vốn dĩ bên đài làm hậu kỳ cũng sẽ không cho em nhiều cảnh, em lại không hé răng, vậy thì một khung cũng chẳng còn. Em là dựa vào mặt lên sóng cũng kéo được thêm một đống fan, chỉ cần có cảnh quay thì chính là thắng lớn đấy."
Phương Giác Hạ biết Trình Khương cũng là suy nghĩ cho anh, vì thế cười cười đáp lại, ngữ khí ôn hòa, "Được, lần sau em sẽ cố gắng."
Nghe anh nói như thế, Trình Khương cũng không biết nói thêm gì nữa. Phương Giác Hạ là thành viên của nhóm nhạc sáu người Kaleido, năm xưa bọn họ nhặt được anh cũng coi như nhặt được của hời, anh từng là thực tập sinh của công ty giải trí đứng đầu quốc nội A Star, lúc chưa xuất đạo đã có cả fanclub tiếp ứng, còn nghe đồn sẽ debut ở vị trí center nhóm nhạc mới. Không ngờ xảy ra biến cố, trước ngày nhóm nhạc debut thì Phương Giác Hạ rời công ty, gia nhập Tinh Đồ, sau khi luyện tập hai năm cuối cùng trở thành visual, main dancer kiêm phó main vocal xuất đạo cùng với Kaleido, là nhân vật linh hồn của cả nhóm.
Lúc vừa ra mắt thực ra cũng tạo được chút tiếng vang, dù sao Phương Giác Hạ từng là thực tập sinh có tiếng nhiệt độ chưa kịp giảm, vẫn có fan trung thành luôn chờ đợi anh. Lúc mới nhận dẫn dắt nhóm, Trình Khương cũng đầy lòng nhiệt tình mong đợi, bọn trẻ này muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn thực lực có thực lực. Chỉ là sau đó lại phát sinh thêm chuyện, anh ta không thể ngờ đến.
Cảm giác chết non quả thực không dễ chịu.
Anh ta bỗng nhiên nhớ ra, "A đúng rồi, vốn dĩ ngày mai chúng ta đi chụp cho tạp chí......" Vừa nghĩ đến là Trình Khương lại thấy tức, nhưng anh ta không định làm ảnh hưởng đến cảm xúc của Phương Giác Hạ, vì thế cố dùng giọng điệu coi như nhẹ nhàng mà thông báo, "Không cần đi nữa, bọn họ đã sắp xếp người khác rồi."
Phương Giác Hạ kỳ thật đã biết từ chiều. Lúc nghỉ giải lao anh nghe loáng thoáng trợ lý Tiểu Văn gọi điện thoại, mắng cái gì mà "nẫng tay trên", "ngũ đại tạp chí thì ghê gớm, lưu lượng thì ghê gớm như vậy à...", bộ dạng cực kỳ tức giận. Sau hỏi ra mới biết được, lúc đầu bọn họ vốn tranh thủ được với bên tạp chí mấy trang ảnh chụp và phỏng vấn, nhưng sau lại bị một minh tinh lưu lượng mới nổi nhờ web drama đình đám đoạt mất. Mất đi cơ hội công tác, chuyện này đáng lẽ là người khác sẽ cực kỳ tức giận, thế nhưng Phương Giác Hạ lại nhẹ nhàng thở ra.
"Không sao, sau này vẫn còn cơ hội mà, tạp chí kia giờ cũng coi như thiếu chúng ta một lần nhân tình." Trình Khương trấn an, "Như giờ cũng tốt, sáng mai không có công tác có thể ngủ nướng một chút, ăn thêm gì đó, gần đây em gầy quá. Đúng rồi, về nói với Lăng Nhất, nếu nửa đêm nó còn đặt đồ ăn ngoài anh sẽ bắt nó đi giảm béo, một chút tự giác của thần tượng cũng không có, mặt mũi véo một cái toàn là thịt, bộ muốn chuyển hình làm diễn viên hài hay sao......"
Đang nghe người đại diện nhà mình dông dài, di động của Phương Giác Hạ đột nhiên rung lên. Anh lấy điện thoại nhìn thoáng qua, trên màn hình nhấp nháy bốn chữ [phó đạo diễn Dương], hai giây qua đi, anh ấn lên phím từ chối cuộc gọi, ném qua một bên không nhìn nữa.
Nhưng không quá một phút, di động lại lần nữa rung lên, lần này là tin nhắn.
[Sao lại không nghe điện thoại?]
[Chuyện lần trước em đã nghĩ kĩ chưa? Quyết định thế nào?]
[Trả lời điện thoại, nhanh lên!]
[Em yên tâm, tôi sẽ không bạc đãi em đâu.]
Từng hàng từng hàng tin nhắn nhảy trên màn hình, giống như những con rắn độc đột ngột vọt ra từ trong bóng tối.
Ngón tay anh bị lạnh đến sắp cứng lại, chậm chạp đánh từng chữ.
[Chuyện lần trước ngài nói tôi cũng đã từ chối rồi.]