Trường Sinh Trong Cuốn Tiểu Thuyết Võng Du

Chương 28: [Tôi Thực Sự Không Muốn Trùng Sinh] Hoàn!

Từng dòng bình luận xuất hiện, những chương trước phần bình luận ngập tràn những tiếng mắng chửi, nhưng đến chương cuối này thì lại tràn ngập cảm nghĩ và những lời cảm ơn.

Mà bên dưới, những khen thưởng truyện liên tục xuất hiện.

[Bán sinh lương lương lương đáo thương] khen thưởng [Tôi thực sự không muốn trùng sinh] 1.000.000 thiên hoa loạn trụy!

[Truyền kỳ đỗ ca] khen thưởng...

[Bách Lý Đồng Vân] khen thưởng...

...

Sau khi [Tôi thực sự không muốn trùng sinh] hoàn được một giờ, đã có tận người 93 khen thưởng Minh Chủ! Trong đó có mười người khen thưởng Bách Vạn Minh!

Trương Hàng ngồi trong văn phòng, đọc hết gần hai ngàn bình luận.

Đọc xong, anh ta lại cảm thấy nội tâm trống rỗng, không biết nên làm cái gì.

Hình như anh ta lại rơi vào tình trạng thiếu truyện đọc rồi.

Một lát sau, Trương Hàng lại ấn vào quyển sách mới của tác giả: [Đại phụng đả canh nhân].

Trên thực tế, Trương Hàng là một độc giả chỉ đọc tiểu thuyết đô thị thôi, bình thường đều không đọc tiên hiệp kiếm hiệp gì cả. Anh ta cảm thấy thể loại tiên hiệp ngoại trừ thăng cấp, đánh đấm thì chẳng có gì đặc sắc.

Thế nên, sau khi biết được tác giả của [Tôi thực sự không muốn trùng sinh] viết một quyển tiên hiệp mới thì anh ta cũng làm như không nhìn thấy.

Chỉ riêng cái tên [Đại phụng đả canh nhân] là anh ta đã không có chút hứng thú ấn vào xem nào rồi.

Nhưng bây giờ không còn truyện nào để đọc, vừa rồi anh ta cũng đã tìm thử trong bảng xếp hạng đô thị rồi, chẳng tìm được truyện nào ưng ý cả.

Không có truyện đọc, anh ta đành phải ép buộc bản thân ẩn thử vào [Đại phụng đả canh nhân], xem tác giả viết quyển này thế nào.

Trong lòng Trương Hàng cảm thấy, nếu như tác giả của [Tôi thực sự không muốn trùng sinh] viết quyển thứ hai cũng là đô thị thì tốt biết bao.

Anh ta vừa nghĩ vừa ấn vào truyện.

Mở đầu chương, bởi vì Nhị thúc dính líu đến vụ án thuế ngân mà nhân vật chính và ba đời của Nhị thúc bị bắt giam vào ngục, chờ ngày bị đày tới biên cương.

"Thuế Ngân vào kinh, vừa qua khỏi cầu, bỗng nhiên gặp phải một cơn gió lạ. Ngựa sợ hãi lao thẳng xuống sông, sau đó một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên. Nước sông nổ dâng cao sáu thước, trọc lãng ngập trời.

Nhóm binh lính phục trách áp giải thuế ngân lập tức nhảy xuống sông tìm kiếm bạch ngân, thế nhưng chỉ với được 1,215 lượng bạch ngân, số bạch ngân còn lại đã không cánh mà bay.”

Trương Hàng đọc đến đây thì bỗng nhiên cảm thấy khá hứng thú. Anh ta là người rất thông minh, nếu không thì cũng không thể nào còn trẻ mà đã mở được công ty thế này. Trước kia anh ta chính là học bá của khoa khoa học tự nhiên đấy.

"Bạch ngân vào nước, nổ tung, sau đó phần lớn bạch ngân biến mất...”

Trương Hàng đọc thấy chi tiết này thì không tự chủ mà suy nghĩ một chút, sau đó trong lòng đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ.

Anh ta bắt đầu cảm thấy hưng phấn, nhanh chóng đọc tình tiết tiếp theo.

Xem đến phần Hứa Thất An phá án, anh ta càng thêm hưng phấn hơn.

"Quả nhiên là kim loại natri, gặp nước thì tạo ra phản ứng mãnh liệt, dẫn đến phát nổ, vậy nên bạch ngân mới biến mất.”

Là một học bá khoa học tự nhiên, vừa rồi anh ta cũng lập tức nghĩ đến natri, bởi vì natri cũng màu bạc, nhìn giống bạc.

“Xem ra thế giới này không giỏi hóa học cho lắm.” Trương Hàng càng thêm hứng thú, tiếp tục đọc.

Sau đó, Hứa Thất An và gia đình Nhị thúc được thả, trên đường lại gặp được Hứa Tân Niên đang chuẩn bị treo cổ tự sát.

Mỗi người trong gia đình này đều có những đặc điểm riêng. Cô bé Hứa Linh Âm bắt được một con gián ở trong phòng giam, không biết là con gì, nhưng nghe mẹ mình kêu đói thì lập tức nhét con gián vào miệng mẹ. Trương Hàng đọc đến đây thì không nhịn được bật cười.

“Cô bé này đáng yêu quá!”

Bây giờ Trương Hàng đã ba mươi tuổi rồi, anh ta cũng muốn mình có một cô con gái.

Anh ta tiếp tục đọc tiếp.

Nhân vật chính Hứa Thất An làm một bổ khoái, sau đó tiếp xúc đến hành nghiệp câu lan.

...

[“Ngày 23 tháng 10, câu lan thính khúc.”

“Ngày 24 tháng 10, câu lan thính khúc...”

“Ngày 25 tháng 10, Hứa Thất An ơi Hứa Thất An, sao ngươi có thể đọa lạc như thế? Không thể tiếp tục như thế này được, ngươi quên mất mục tiêu của mình rồi sao? Lúc trước đã đặt một mục tiêu nhỏ, kiếm lời một trăm triệu.”

"Ngày 26 tháng 10, câu lan thính khúc...”’]

Đọc được nhật ký của Hứa Thất An, Trương Hàng không nhịn được mà bật cười.

Những quyển tiểu thuyết tiên hiệp khác thì hầu hết đều là làm việc chăm chỉ, nỗ lực tu luyện, một khắc cũng không dám buông lỏng bản thân, nếu như không phải là đoạt được bảo vật thì cũng là đang trên đường đi đoạt bảo vật. Nhưng mà sang truyện [Đại phụng đả canh nhân] này thì nhân vậy cứ nhàn hạ chơi bời như thế, khiến cho người ta cảm thấy khá thú vị, không hề đi theo một khuôn mẫu nào trước kia.

Nhưng điều này thực ra lại phù hợp với suy nghĩ của Trương Hàng, đàn ông trưởng thành vốn chính là trẻ tuổi nóng tính, hỏa khí trên người lại thịnh, nếu như nhìn thấy phụ nữ đẹp mà không làm gì thì anh ta sẽ không nhịn được mà nghĩ liệu nam chính có phải là thái giám không.

Trương Hàng cảm thấy vô cùng hứng thú, lời nói của nam chính trong tác phẩm này thậm chí còn dâʍ đãиɠ hơn cả [Tôi thực sự không muốn trùng sinh], hơn nữa các tình tiết quay xe còn nhanh đến mức khiến độc giả không kịp đội mũ.