Lâm Đại Dương phân tích: “Bà nghĩ mà xem, một bài viết 3000 chữ kiếm được một ngàn rưỡi, vậy tương lai Khải Hạo có biết kiếm tiền không?”
Lưu Hồng Mai không phản bác được , dựa theo tình huống này, vậy thì chỉ cần một tháng Tô Hạo thảnh thơi viết ba bài như vậy thì cũng kiếm được số tiền bằng một tháng đi làm của bà ta rồi.
Thấy Lưu Hồng Mai không nói gì, Lâm Đại Dương lại tiếp tục nói: “Thế nên, Khải Hạo tuyệt đối không phải một đứa trẻ tầm thường. Nó ở trong nhà tùy tiện viết cũng có thể kiếm được thù lao, vậy thì nếu như có thể tiếp xúc với cơ hội kiếm tiền nào khác thì nó học tập một chút chẳng phải kiếm được bộn tiền hay sao?”
“Tương lai mấy năm nữa, có khi đến cả tôi cũng không so được với Khải Hạo ấy chứ.”
Lâm Đại Dương cười ha hả nói.
Nghe vậy, Lưu Hồng Mai lập tức sửng sốt. Lâm Đại Dương ở trên phương diện tình cảm đúng là rất chất phác, nhưng năng lực bản thân lại rất mạnh, tiền lương kiếm được cũng rất cao, thế mà lại có thể tự nhận sau này bản thân không bằng nổi Tô Khải Hạo.
Trong lòng Lâm Đại Dương đúng là cảm thấy Tô Khải Hạo thực sự rất lợi hại. Trước kia ông ta còn có thể hiểu được hắn, nhưng hiện tại đã cảm thấy càng lúc càng không hiểu rồi.
Biến cố thân thể đã khiến Tô Khải Hạo thành thục hơn so với những bạn bè đồng trang lứa rất nhiều.
"Vậy làm sao bây giờ?" Suy nghĩ trong đầu Lưu Hồng Mai rõ ràng đã dao động.
Nếu như thế mà nghĩ, vậy thì hình như con gái bà ta không xứng với Tô Khải Hạo.
“Làm sao cái gì chứ? Bây giờ bọn trẻ đều lớn hết rồi, chuyện của chúng nó thì cứ để chúng nó tự giải quyết, chúng ta đừng nên nhúng tay vào.”
Lâm Đại Dương nói thẳng ra ý nghĩ của mình, cười ha hả nói tiếp: “Vả lại, bà cũng nhìn ra rồi đấy, Khải Hạo không có chút suy nghĩ gì quá phận với Tiểu Vũ nhà chúng ta cả, ngược lại là giống như coi con bé như em gái hơn. Thế nên, tôi cảm thấy chuyện này vẫn là bà nghĩ nhiều rồi.”
Lưu Hồng Mai suy nghĩ một chút, Tô Khải Hạo đối với Lâm Hi Vũ đúng là giống như anh trai đối với em gái.
Bà ta lo lắng Lâm Hi Vũ quá thân cận với Tô Khải Hạo, nhưng bản thân Tô Khải Hạo lại không có ý này.
“Thôi quên đi, tôi cũng không nhúng tay vào chuyện của bọn trẻ nữa.” Một lúc sau, Lưu Hồng Mai lắc đầu.
Cho dù hai người có đến được với nhau hay không, mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên đi.
...
“Anh Khải Hạo, em đến ký túc xá rồi.”
Tô Khải Hạo mở điện thoại ra đọc tin nhắn, trả lời lại: “Ừm, anh biết rồi.”
Hắn nhìn thoáng qua mẹ Tô đang ngồi bên cạnh đang rướn người muốn xem tin nhắn của mình thì khó hiểu: “Mẹ, mẹ làm gì thế?”
“Ha ha.” Dương Tố Lan cười khan hai tiếng, nói: “Khải Hạo, con cảm thấy Tiểu Vũ thế nào?”
Bà rất yêu quý Lâm Hi Vũ, mong cô có thể trở thành con dâu của mình.
Tô Khải Hạo hiểu được ý tứ của mẹ Tô, bất đắc dĩ cười nói: “Mẹ, con coi Tiểu Vũ như em gái mình.”
Vừa nói xong, bỗng nhiên đồng tử Tô Khải Hạo hơi co rút lại, nhưng vẻ mặt của hắn vẫn bình tĩnh như cũ, khiến mẹ Tô cũng không nhìn ra có gì khác thường.
“Mẹ, con vào phòng đọc sách đây.” Hắn không muốn nói với mẹ Tô về đề tài này nữa, nhanh chóng điều khiển xe lăn về phòng của mình.
“Thằng bé này, còn xấu hổ nữa.” Mẹ Tô không phát hiện ra sự khác thường của con trai, chỉ nghĩ là nhắc tới chuyện tình cảm nên hắn xấu hổ, cũng không suy nghĩ nhiều.
Tô Khải Hạo vào phòng, đóng cửa lại, lúc này gương mặt hắn mới để lộ ra một tia chấn động.
Lúc này, trong đầu hắn vậy mà lại xuất hiện một giao diện, bên trên giao diện này còn có những ô biểu tượng, mà lúc này góc trái của một ô biểu tượng đã hoàn toàn sáng lên.
Sáu chữ trên đó cũng hiện ra rõ ràng: Trang Web tiếng Trung Qidian!