“Thành tích học tập của Khải Hạo từ nhỏ đến lớn như thế nào?” Lâm Đại Dương hỏi.
Nghe hỏi đến thành tích, Lưu Hồng Mai vô thức trả lời: “Thành tích học tập của Khải Hạo rất giỏi, từ nhỏ đến lớn đều đứng đầu lớp.”
Ngay từ hồi tiểu học thì thành tích học tập của Tô Khải Hạo đã xuất sắc hơn người rồi, lúc nào cũng chiếm cứ vị trí thứ nhất, chưa từng xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.
Không chỉ hồi tiểu học, mà trung học hay đến cấp ba cũng là như thế.
Về điểm này thì Lưu Hồng Mai căn bản không có bất cứ bản bác nào.
Lâm Đại Dương lại hỏi: “Ngoại trừ học tập, có phải những chuyện khác Khải Hạo cũng học rất nhanh không? Chuyện gì cũng có thể làm tốt?”
Nghe được vấn đề này, Lưu Hồng Mai suy nghĩ một chút, bỗng nhiên giật mình phát hiện, Tô Khải Hạo đúng là như vậy.
Bà ta nhớ lại ngày trước, Lâm Hi Vũ tập đi xe đạp suốt hai tuần lễ, ngã lên ngã xuống mà vẫn chưa đi được; Nhưng Tô Khải Hạo chỉ học chưa tới mười phút đã đi thành thạo rồi.
Có đôi khi, Tô Khải Hạo và những người khác đi câu cá, những người khác chẳng câu được mấy con, nhưng Tô Khải Hạo lại câu được đầy ắp một xô.
Ví dụ như chơi bóng rổ, trình độ của Tô Khải Hạo cao hơn những người khác rất nhiều, xác suất ném bóng vào rổ gần như tuyệt đối.
Còn về chuyện học âm nhạc, Tô Khải Hạo nghe người ta chơi piano, nghe vài lần là có thể chơi lại giống y như đúc.
Và còn nhiều chuyện khác nữa...
Tóm lại, giống như không có chuyện gì mà Tô Khải Hạo không làm được vậy, dù là dễ hay khó, hắn đều có thể học rất nhanh.
“Tôi nói cho bà biết, một số người có thể gọi là thông minh, còn trường hợp như Khải Hạo thì người ta gọi là thiên tài!” Lâm Đại Dương cười ha hả, hoàn toàn không che giấu sự coi trọng của mình dành cho Tô Khải Hạo.
"Thiên tài?"
Lưu Hồng Mai hít sâu một hơi, không nghĩ tới Tô Khải Hạo lại có địa vị cao trong lòng Lâm Đại Dương đến thế.
“Nhưng những chuyện đó đâu có nghĩa là sau này có thể kiếm được tiền?” Lưu Hồng Mai không nhịn được nói.
Đi xe đạp, câu cá, chơi bóng rổ... những chuyện này có thể kiếm nhiều tiền à?
“Thế nên mới bảo bà nhìn cái gì cũng chỉ nhìn vẻ về ngoài.”
Lâm Đại Dương nói tiếp: “Người thông minh có thể kiếm được công việc với mức lương cao, nhưng thiên tài thì sau này sẽ không đi làm công cho người khác, biến biến mọi hứng thú của mình thành cơ hội. Khải Hạo không thiếu cơ hội kiếm tiền.”
Ông ta chỉ vào ngăn kéo nhỏ trong xe: “Trong ngăn kéo có một tập san [Văn Học Thiếu Niên], có một bài đăng bên trong là do Khải Hạo viết.”
“Khải Hạo viết?”
Nghe vậy, Lưu Hồng Mai giật mình, mở ra ngăn kéo lấy quyển [Văn Học Thiếu Niên] kia ra, nhanh chóng tìm được bài viết của Tô Khải Hạo.
“Bài văn này có 3000 chữ, bà biết tiền nhuận bút là bao nhiêu không?” Lâm Đại Dương cố tình làm ra vẻ bí hiểm hỏi.
"Bao nhiêu?" Lưu Hồng Mai liền vội vàng hỏi.
Lâm Đại Dương cũng không có giấu diếm, cười ha hả nói: “1500 tệ.”
"Một ngàn rưỡi?"
Lưu Hồng Mai kinh ngạc, chỉ một bài viết ngắn ngủi 3000 chữ mà kiếm được tận một ngàn rưỡi?
Lâm Đại Dương đi làm tại một xí nghiệp, tiền lương rất cao, còn bà ta thì làm trong một xưởng nhỏ, tiền lương đại khái một tháng hơn bốn nghìn. Chỉ một bài viết của Tô Khải Hạo đã bằng gần một nửa tháng lương của bà ta?
"Trước đây tôi đã nhìn thấy cái này ở nhà Khải Hạo, nên mới hỏi thăm một chút. Bài viết này Khải Hạo chỉ viết trong vài ngày thôi.”