Khương Thư nhìn lướt qua ngựa của bọn họ, nhìn thấy hai bên treo đầy con mồi, mới hiểu ra bọn họ mới đi săn về, vừa hay gặp giữa đường.
“Uẩn Nhi nói muốn nuôi một con ưng, hôm nay vừa hay bắt được một con, a tỷ mang về cho nó đi." Úc Tranh đưa l*иg sắt nhốt một con ưng nhỏ cho người đánh xe.
Người đánh xe nhận lấy, cẩn thận đặt lên xe.
Úc Lan sẵng giọng: "Cứ nuông chiều nó thôi.”
Úc Tranh bĩu môi: "Hết cách rồi, ai bảo đệ là cữu cữu của nó chứ.”
Trong khi bọn họ nói chuyện, Khương Thư thoáng nhìn thấy trên một con hắc mã có treo một cái l*иg sắt, bên trong nhốt một thứ gì đó đen sì.
Nó giật giật, Khương Thư mới miễn cưỡng nhìn ra đó là một con thỏ con.
“Thỏ nhỏ như vậy cũng có thể ăn sao?" Khương Thư cảm thấy kinh ngạc.
“Sao lại không thể." Úc Nguyên nói tiếp: Bôi mật ong lên rồi nướng bằng than, béo ngậy tươi ngon, mỹ vị nhân gian.”
“Nhưng nó nhỏ như vậy, có thể có bao nhiêu thịt? Hay là thế tử thả nó ra đi." Khương Thư không đành lòng cầu xin.
Con thỏ con kia to lắm cũng chỉ tầm bần tay, vẫn chưa đến lúc ăn thịt.
Úc Nguyên cười nói: "Con thỏ này vô cùng ngu xuẩn, thả nó đi cũng sẽ bị người khác bắt được, không bị người bắt thì cũng sẽ bị dã thú ăn thịt, tóm lại đều là chết, không bằng để bản thế tử ăn thịt.”
Khương Thư đảo mắt hạnh một vòng, nói: "Nó ngu xuẩn như thế nếu ăn có thể ảnh hưởng đến sự thông minh của thế tử, hay là có thể cho ta nuôi nó không?”
Úc Nguyên sửng sốt một chút: "Ta hao tâm tổn sức mới bắt được, dựa vào cái gì mà ta cho người?”
Cũng đúng.
Khương Thư suy nghĩ nến dùng thứ gì để đổi lấy, Úc Tranh đứng bên cạnh mở miệng.
“Ta lấy hươu đổi với ngươi, thế nào?”
“Nói thật đấy à?" Úc Nguyên phất tay bảo người hầu mang con thỏ tới, lại đặt hươu Úc Tranh săn được lên ngựa của mình.
Sợ chậm một chút Úc Tranh sẽ đổi ý.
Khương Thư nghẹn họng nhìn trân trối.
“Phu nhân cầm lấy." Úc Tranh đưa con thỏ cho nàng.
Khương Thư kinh ngạc nhận lấy: "Vương gia muốn trao đổi cái gì.”
Con hươu của hắn, tất nhiên mất rất nhiều công sức mới săn được.
“Một con thỏ mà thôi, không cần khách khí với nó." Úc Lan tránh nặng tìm nhẹ.
Úc Tranh cười khẽ: "A tỷ nói đúng, trời cao có đức hiếu sinh, phu nhân nuôi nó coi như là tích đức cho ta.”
Khương Thư bối rối, Úc Nguyên cũng bối rối.
Nếu hắn thật sự muốn tích đức, tại sao lại đi săn?
Úc Lan nhìn thoáng qua Úc Tranh với một ánh mắt sâu xa, xoay người lên xe ngựa.
Khương Thư cũng trở lại xe.
Đàn Ngọc ôm l*иg sắt hỏi Khương Thư: "Ăn thỏ ngu xuẩn vào sẽ ảnh hưởng đến trí thông minh sao?”
“Cốc!” Khương Thư chọc một cái đầu của nàng ta, nói: "Ngươi hàng năm đều ăn thịt heo, có ảnh hưởng đến thông minh không?"
Đàn Ngọc sửng sốt, còn chưa kịp hiểu ra.
Nhìn bộ dạng này của nàng ta, Khương Thư như có điều suy nghĩ: "Hình như ảnh hưởng đến thật.”
“Không hề!”
Đàn Ngọc rốt cục cũng hiểu ra, giận đỏ mặt, chọc Khương Thư cười một tràng sảng khoái.
Trở lại Hầu phủ, Khương Thư mở l*иg sắt thả con thỏ ra.
Chử Ngọc mở to hai mắt, nhìn vật nhỏ đen như mực nhảy loạn khắp sân, kinh ngạc nói: "Thứ này ở đâu ra vậy?"
Đàn Ngọc vừa định mở miệng, Khương Thư đã giành nói trước: "Mua từ trong tay thợ săn.”
Nàng không phải muốn gạt Chử Ngọc, nhưng trong viện còn có những hạ nhân khác, không thể để người ta nói lung tung.
“Áaaa, đây là hoa, không được ăn." Tỳ nữ chăm sóc hoa cỏ hét to.
Khương Thư cười dặn dò Chử Ngọc: "Vào phòng bếp lấy ít rau cho nó.”
Chử Ngọc nhanh chóng đi lấy rau tới, phía sau còn có trù nương Chung Việt đi theo.
Chung Việt cầm dao phay trong tay, thuần thục cầm con thỏ lên khoa tay múa chân một phen: "Còn quá nhỏ, cũng không đủ một dĩa thức ăn.”
Đàn Ngọc vừa nghe thấy vậy sợ hãi, vội vàng cướp con thỏ lại: "Đây không phải đồ ăn.”
Cảnh Vương điện hạ nếu biết con thỏ này bị ăn, hậu quả... Đàn Ngọc không dám nghĩ.