“Giải tán hết đi." Úc Lan nói xong, cùng Khương Thư xoay người rời đi.
Nhưng mới vừa đi chưa được hai bước, Khương Thư đã bị người khác cản đường.
“Phu nhân, xin người cứu ta, cho ta một con đường sống." Từ Linh Nghi vọt tới trước mặt Khương Thư, vẻ mặt tuyệt vọng.
Khương Thư ngẩn ra, không rõ lời này của nàng ta có ý gì.
Úc Lan thở dài, trong lòng biết nơi này không phải nơi để nói chuyện, bảo Từ Linh Nghi đi theo các nàng trở về thiền viện trong chùa.
Sau khi đóng cửa lại, Từ Linh Nghi quỳ xuống trước mặt Khương Thư, làm Khương Thư hoảng sợ.
“Từ tiểu thư, ngươi làm gì vậy? Mau đứng lên." Khương Thư không rõ nguyên do, đưa tay đỡ nàng ta dậy.
Nhưng Từ Linh Nghi lại kiên trì không chịu đứng dậy, khóc lóc cầu xin nói: "Phu nhân hôm nay đã thấy ta rồi, ta thật sự không còn đường sống, xin phu nhân thu nhận ta, cho dù làm thị thϊếp ta cũng cam lòng.”
Thị thϊếp là tiện thϊếp cấp thấp, với thân phận của Từ Linh Nghi làm gì đến mức này?
Nàng ta tuy là thứ xuất, nhưng phụ thân cũng là quan ngũ phẩm, hoàn toàn có thể tìm một gia đình tốt làm chính thê, tội gì phải như thế?
Đầu Khương Thư đầy dấu chấm hỏi, giật mình thất thần.
“Ngươi thật sự không biết?" Úc Lan kinh ngạc.
Khương Thư mù mịt: "Ta nên biết cái gì?”
Vẻ mặt Úc Lan phức tạp nhìn nàng, kể lại một câu chuyện cũ.
Bảy năm trước trong tiệc Mẫu Đơn, Thẩm Trường Trạch say rượu đυ.ng ngã một vị khuê tú, cả người hắn xiêu xiêu vẹo vẹo nhào lên người vị khuê tú đó, trùng hợp bị người ta nhìn thấy dẫn mọi người tới vây xem, làm cho vị khuê tú kia mất sạch danh dự.
"Việc này năm đó truyền khắp Thượng Kinh, cũng vì chuyện này mà chuyện Tĩnh An Hầu đi cầu hôn khắp nơi cũng vấp phải trắc trở, ngươi hoàn toàn không biết gì về chuyện này sao?” Úc Lan cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Khương Thư vô cùng kinh ngạc, thì thào nói nhỏ: "Ta không biết…”
Nếu nàng biết được, nhất định sẽ không gả vào Hầu phủ.
“Vị khuê tú kia chính là Từ tiểu thư." Khương Thư nhìn về phía Từ Linh Nghi trước mặt, rốt cuộc cũng sáng tỏ.
Từ Linh Nghi rưng rưng gật đầu, tiếp tục cầu khẩn: "Xin phu nhân cho ta một con đường sống.”
Nhìn Từ Linh Nghi tuyệt vọng bất lực lại nhục nhã không chịu nổi, Khương Thư sinh lòng thương hại: "Ta sẽ cho ngươi một câu trả lời thỏa đáng, ngươi cứ an tâm trở về chờ.”
Hôm nay việc này đã náo loạn đến mức này, nếu Hầu phủ không cho Từ Linh Nghi một thân phận, sợ là nàng ta thật sự sống không nổi nữa.
Trên đường về kinh, Khương Thư cứ nhíu chặt mày mãi. Một nửa bởi vì Từ Linh Nghi, một nửa là vì quẻ xăm kia.
Đàn Ngọc đứng bên cạnh nhìn, có chút lo lắng.
“Giá! Giá!” Đằng sau có người cưỡi ngựa lướt qua xe ngựa của các nàng, sau đó, xe ngựa dừng lại.
“Sao vậy?” Khương Thư khó hiểu hỏi.
Xa phu trả lời: "Phu nhân, có người ngăn cản xe của Trưởng Công chúa.”
Người nào dám ngăn cản xe của Trưởng Công chúa?
Khương Thư buồn bực, ý bảo Đàn Ngọc mở cửa xe nhìn.
“Là Cảnh Vương điện hạ." Đàn Ngọc nhỏ giọng kinh hô.
Nghe vậy, ánh mắt Khương Thư lóe lên, xuống xe hành lễ.
Nơi này là ngoại ô kinh thành, dấu chân người thưa thớt, Khương Thư không đội mũ.
Nhưng đi qua mới phát hiện, ngoại trừ Cảnh Vương còn có thế tử Vinh Vương phủ Úc Nguyên.
Hai người sóng vai đứng cạnh nhau, Cảnh Vương một thân trang phục màu lam xanh như trời, ngọc quan buộc cao, phong thần tuấn lãng.
Úc Nguyên mặc trang phục màu xanh tuyết, kim quan buộc tóc phong lưu phóng khoáng.
“Bái kiến Vương gia, Úc thế tử." Khương Thư cúi người hành lễ.
Úc Tranh gật đầu ra hiệu, Úc Nguyên chỉ liếc qua nàng một cái.
Úc Lan đứng bên cạnh xe ngựa nói chuyện với hai người.
“Nhiều con mồi như vậy, thu hoạch tương đối khá đấy.”
“A tỷ thích ăn cái gì, ta cho người đưa đến tướng quân phủ.”
Cảnh Vương và Trưởng Công chúa do cùng một mẹ sinh ra, hai người là tỷ đệ ruột.