Chương 8: Chuẩn bị
Diệp Mẫn suy tư nói: "Vài chục năm trước, khắp nơi toàn là chiến tranh, thuế má nặng nề khiến người ta gánh đến còng lưng. Đàn ông là lao động nặng, được coi trọng hơn phụ nữ cũng là điều dễ hiểu. Nhưng bây giờ đã là xã hội mới, phụ nữ có thể làm việc và kiếm tiền như đàn ông. Hơn nữa, những người phụ nữ đến đây sinh con đều là người trong huyện, gia cảnh không tệ, không thiếu cơm ăn áo mặc cho con gái. Vậy hà cớ gì phải trọng nam khinh nữ chứ?"
Nữ y tá trẻ tuổi suy nghĩ một lát rồi nói: "Chúng ta thì nghĩ không cần làm như, nhưng có người lại không nghĩ vậy. Tuy nhiên, gia cảnh của sản phụ ở giường một quả thực không tốt, họ ở công xã bên cạnh. Lần này nếu không phải vì sinh khó, cũng không được đưa đến bệnh viện."
Diệp Mẫn hỏi: "Còn những người khác thì sao?"
Nữ y tá trẻ ngạc nhiên: "Thì sao là sao?"
Diệp Mẫn giải thích: "Những sản phụ khác, không lẽ gia cảnh đều không tốt?"
Nữ y tá trẻ lắc đầu: "Không phải, những sản phụ khác ở phòng 215 đều có gia cảnh tốt, ít nhất cũng có một trong hai vợ chồng là công nhân. Tuy nhiên, gia đình sản phụ ở phòng 216 thì không được khá giả lắm, nhưng theo tôi họ là những người tốt, biết điều."
Diệp Mẫn trầm ngâm suy nghĩ: "Thì ra là vậy."
Trên bình luận có nói là, cha mẹ nuôi sau này của con gái cô bị đày ải ở nông trường, điều kiện kinh tế không dư dả. Nghĩa là, tám phần mười đối tượng nằm trong số hai sản phụ ở giường một của phòng 215 và phòng 216.
Về việc rốt cuộc là ai, Diệp Mẫn suy nghĩ cẩn thận, đang định tiếp tục hỏi thì nghe thấy tiếng gọi vọng từ bên ngoài, cô y tá trẻ nghe thấy vội vàng đi đến cửa phòng bệnh rồi nói: "Đến đây." Nói xong lại quay sang Diệp Mẫn nói: "Có người gọi tôi, tôi phải đi đây."
Cô y tá trẻ nói xong, không đợi cô trả lời đã vội vã rời khỏi phòng bệnh, còn Diệp Mẫn tuy không thu thập được thêm thông tin gì, nhưng có thể thu hẹp phạm vi lựa chọn xuống còn hai người, cô đã vô cùng hài lòng.
Dù sao thì bệnh viện cũng không chạy đi đâu được, cô y tá cũng sẽ luôn ở đây. Đến lúc đó, cứ dựa theo thông tin đã biết mà hỏi tiếp là được, tình hình sẽ không tệ hơn so với cô trong nguyên tác, cái gì cũng không biết.
Nhưng sự hài lòng của Diệp Mẫn không kéo dài được bao lâu, vì trên đầu con gái cô lại hiện lên dòng chữ:
[??? Trong tiểu thuyết có đoạn này không?]
[Cốt truyện này có vẻ không ổn? Sau khi đổi khóa cửa, nữ chính vẫn sẽ bị đổi sao?]
[Nguyên tác không có đoạn này, còn về việc nữ chính có bị đổi hay không, tôi nghĩ câu trả lời là có. Khác biệt ở đây cũng là điểm khác biệt giữa tiểu thuyết được chuyển thể thành phim truyền hình và mô phỏng cốt truyện AI mà chúng ta đang xem]
[Phim truyền hình có thời lượng hạn chế, nên khi chuyển thể sẽ liên tục cắt gọt, còn mô phỏng cốt truyện AI lại đang làm phép cộng]
[Ngoài ra, so với mô phỏng cốt truyện AI, dung lượng tiểu thuyết cũng rất hạn chế, nên tác giả không thể viết theo dòng thời gian một cách tỉ mỉ, chỉ ghi lại những sự kiện quan trọng, thậm chí những nội dung này cũng không được viết đầy đủ]
[Nhưng mô phỏng cốt truyện AI sẽ dựa trên thế giới quan của tiểu thuyết để bổ sung những nội dung mà tác giả đã tóm tắt, tạo ra nội dung chi tiết như chúng ta đang xem đây]
【Vậy chế độ nguyên tác là bám sát theo tiểu thuyết, cốt truyện không thêm bớt, chế độ giản lược là lược bỏ trên cơ sở tiểu thuyết à?】
【Đúng vậy, là như vậy】
【Nói cách khác, thay then cửa là nội dung được bổ sung dựa trên thế giới quan của tiểu thuyết, nhưng sẽ không thay đổi cốt truyện chính của nguyên tác】
...
Nhìn đến đây, tâm trạng Diệp Mẫn chùng xuống, điều càng tệ hơn là Lương Quyên đã trở về tay không, chứng thực cho dự đoán trên bình luận.
Lúc này, các sản phẩm từ sắt đều được cung cấp hạn chế, không chỉ cần có phiếu mà giá cả cũng không rẻ. Người dân bình thường để tiết kiệm phiếu và tiền, trừ khi cần thiết, còn không thì sẽ không dùng đồ sắt nếu có thể.
Ví dụ như then cửa sắt bán ở xã cung ứng có doanh số khá bình thường, bình thường cửa lớn bên ngoài thì bắt buộc phải dùng then sắt để chống trộm, còn bên trong thì đa số mọi người đều thích dùng then cửa gỗ vừa rẻ vừa chắc chắn.
Hàng hóa ít người mua, đương nhiên xã cung ứng cũng không nhập nhiều hàng, bán hết cũng không nhớ đến việc bổ sung hàng.
Thật không may, khi Lương Quyên đến xã cung ứng thì vừa hết khóa cửa.
Trong lòng tràn ngập mong đợi mà nhận được kết quả như vậy, Diệp Mẫn thực sự rất khó để cười nổi. Lương Quyên thấy sắc mặt cô không tốt, vừa uống nước vừa an ủi: "Thật ra chị cũng thấy em không cần quá lo lắng, cho dù không tính đến tiếng động em nghe thấy vào ban đêm là gì, cũng không tính đến y tá trực thì phòng bệnh ở hai bên còn có không ít người ở. Ban đêm nếu có tiếng động, hét lên một tiếng chắc chắn mọi người đều đến. Nếu em thực sự lo lắng, tối ngủ nhét tiền vào trong quần áo, đè dưới thân, chắc chắn sẽ không bị người ta lấy mà không hay biết đâu?”
Diệp Mẫn miễn cưỡng cười nói: "Chị Lương, em không lo lắng điều này."
"Vậy em lo lắng điều gì?" Lương Quyên khó hiểu hỏi.
Diệp Mẫn nhíu mày, không biết nên nói hay không, không nói thì sợ tối xảy ra chuyện, nói ra lại sợ Lương Quyên không tin, cho rằng cô bị ảo giác.
Nhưng nói đi cũng nói lại, dù bị coi là phát điên, cũng tốt hơn là im lặng bất lực, nhìn con gái bị kẻ xấu bắt đi.
"Em ..."
Vừa mới mở miệng, Diệp Mẫn đã nghe thấy đứa con trai vẫn luôn im lặng không nói, đang ngồi bên giường bệnh giơ tay trả lời: "Con biết! Mẹ không muốn kẻ xấu vào!"
Diệp Mẫn sững sờ, ngạc nhiên nhìn Mạnh Tranh, chỉ thấy cậu bé tiếp tục nói với vẻ đầy tự tin: "Con có cách để không cho kẻ xấu vào!"
"Ồ?" Diệp Mẫn chưa kịp mở miệng, Lương Quyên đã cười trước, trêu chọc cậu bé: "Cháu có cách gì? Nhanh nói cho chúng ta nghe nào."
Nhưng Mạnh Tranh không nói, mà nhìn sang mẹ.
Diệp Mẫn không hề thấy cậu bé làm lỡ dở mọi chuyện, mà nở một nụ cười khích lệ: "Ừ, con nói cho mẹ nghe nào."
Mạnh Tranh gật đầu lia lịa, đưa tay chỉ vào tủ đựng đồ cá nhân của bệnh nhân bên cạnh giường bệnh, nói: "Chúng ta có thể đẩy tủ này ra cửa, chặn cửa lại!"
Mặc dù giọng nói của cậu bé còn non nớt, nhưng những lời nói như khai thông giác ngộ cho cô, trong nháy mắt đã khiến hai người trưởng thành trong phòng bệnh nảy ra ý tưởng.
Lương Quyên vỗ tay nói: "Đúng vậy! Buổi tối chúng ta đẩy tủ chặn cửa là được, cần gì phải đổi khóa mới? Nếu em lo tủ không đủ nặng, thì đẩy giường bệnh sang cũng được, tối chị ngủ ở đó, đảm bảo ai đến cũng không đẩy cửa ra được!"
"Đúng vậy!" Diệp Mẫn cũng nở nụ cười rạng rỡ, không kìm được mà dùng tay xoa mạnh đầu con trai: “Hôm nay sao con thông minh thế!"
Tóc Mạnh Tranh dài đến ngang lông mày, bị xoa như vậy, cả đầu như muốn nổ tung, cậu vội vàng đứng dậy né tránh móng vuốt ma quỷ của mẹ, vừa la lên: "Á á tóc của con!"
Đợi đến khi cuối cùng cũng đứng yên, chải chuốt lại những sợi tóc trên đầu, mới đắc ý sửa lời Diệp Mẫn: "Không phải hôm nay con mới thông minh, con lúc nào cũng thông minh cả!"
Vấn đề được giải quyết, Diệp Mẫn nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, dùng giọng điệu nhẹ nhàng đáp lại: "Phải phải phải, con thông minh nhất!"
Đồng thời cô còn đang tính toán trong lòng, phòng ngự đã chuẩn bị tốt, nếu đứa nhỏ thật sự bị đánh tráo thì cô còn có được lui. Kế tiếp cô sẽ trông chừng đứa nhỏ, chờ gặp chiêu phá chiêu là được.
[ĐỀ CỬ TRUYỆN ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC DỊCH TIẾP NHÉ]