Bùi Kiêu Nam kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, thở ra hơi trắng mông lung, ném câu trả lời lập lờ nước đôi: “Thử một chút.”
Không biết là thử một chút với cô bé kia, hay là thử một chút với người dám động đến hắn.
Trịnh Thanh Vũ nghẹn một cái, cuối cùng tuyên bố người phụ nữ mặc áo tắm màu cam nín thở dưới nước lâu nhất, ước chừng nín thở được hai phút rưỡi.
Biết đêm nay đắc tội Bùi Kiêu Nam, Trịnh Thanh Vũ cho mình một cơ hội để chuộc lỗi, nói với người phụ nữ đang ngẩng đầu trông ngóng: “Được, đêm nay đến chỗ này, người nào thắng dẫn đến chỗ tôi lĩnh thưởng.”
Đêm lạnh như nước, cảnh tượng náo nhiệt cuối cùng cũng yên tĩnh.
Bùi Kiêu Nam lên tiếng chào hỏi mọi người, rồi mới dẫn Thời Vãn Tầm lên chiếc xe Land Rover màu đen.
Quang cảnh ven đường lùi dần về phía sau, giống như cuộn băng tua ngược, đem sự ồn ào ven đường ngăn cách ở bên ngoài.
Thời Vãn Tầm cũng có chút mệt mỏi, hơi nhắm mắt, dựa vào ghế ngồi, nhan sắc khi ngủ yên tĩnh nhu thuận.
Không biết cảm giác được cái gì, đôi mắt thâm thúy của anh hơi híp lại, cả người mang theo ý cười lạnh lẽo.
Bùi Kiêu Nam dặn dò tài xế: “Dừng xe, mua bao thuốc lá.”
Đường phố phía tây thành phố ban đêm coi như náo nhiệt, có quán ven đường xào cơm rang nóng hổi, còn có bánh cuốn, thơm mùi cay nóng hổi, khiến cho thành phố không mấy yên bình này khó có được vài phần ấm áp.
Dù sao ở chỗ ranh giới giao nhau, người bán hàng rong đến từ trời nam đất bắc, nói ngôn ngữ khác nhau, đơn giản là vì hai chữ mưu sinh.
Mắt thấy trời sắp mưa to, các chủ quán rất nhanh dựng lều chắn mưa lên, bận rộn khí thế ngất trời.
Thời Vãn Tầm mơ mơ màng màng tỉnh lại, cho rằng đã đến nơi, cũng theo xuống xe.
Chiếc xe máy phía sau một đường lao nhanh tới, tốc độ nhanh như chớp, thiếu chút nữa đâm vào.
Cũng không rõ Bùi Kiêu Nam làm sao lại biết, trực tiếp nắm chặt cánh tay cô, kéo về phía mình.
Cô không đứng vững, bả vai đυ.ng vào l*иg ngực anh, cảm nhận được độ ấm của xương cốt người đàn ông.
“Sao không nhìn đường?”
Anh nói rất nhẹ, nhưng không có ý trách cứ.
“Không chú ý.”
Thời Vãn Tầm muốn nhìn chiếc xe chạy qua kia, lại nghe thấy tiếng cảnh cáo trầm thấp của Bùi Kiêu Nam.
“Đừng quay đầu lại, có người theo tôi.”
Cô vừa nghe, đã biết Bùi Kiêu Nam nhất định đã sớm chú ý tới.
Dựa vào sự chú ý nhạy bén của anh, có thể lúc rời khỏi biệt thự Tề Hoằng Sinh, hành tung của người theo dõi đã bại lộ trong phạm vi tầm mắt của hắn.
Chẳng qua kéo dài đến bây giờ mới giải quyết, cũng không biết là có mục đích xấu xa gì.
Bùi Kiêu Nam ngược lại giống như đã thành thói quen.
Anh cong môi, thành thục giao dịch với người bán hàng rong, thuận tiện cho chút tiền phí.
Trên hộp thuốc lá in hình vẽ nổi của một người phụ nữ, rất là quyến rũ.
Đầu ngón tay Bùi Kiêu Nam gõ nhẹ trên bao thuốc lá, nụ cười dừng lại ở đầu ngõ hướng mười giờ.
Anh mở cửa xe, đưa cho tài xế một ánh mắt: “Năm phút”
Thời Vãn Tầm không hiểu dụng ý của anh, đôi mày thanh tú nhíu lại.
Gió đêm từng trận, đèn đường theo thứ tự sáng lên lẳng lặng đứng sừng sững, mà đầu ngõ nhỏ cách đó không xa truyền đến tiếng thét chói tai liên tiếp.
“Con mẹ nó, ai phái mày tới.”
“Bố mày hỏi mày thì sao?”
“Có nói hay không, nếu không nói kết cục của mày cũng không chỉ như vậy......”
“……”
“Tôi sai rồi, đại ca tôi sai rồi, ôi - - xin nương tay......”
Là Kha gia, Kha gia phái tôi tới.”
“Tây Kha?”
“Đúng, bây giờ anh ấy đang ở quán bar Hour.”
"Anh ta đi Hour làm gì?"
"Tôi không biết, tôi thật sự không biết, cầu ngài giơ cao đánh khẽ, tôi chỉ thu tiền người ta làm việc, thật sự không phải là thủ hạ của ai, sớm biết khó làm như vậy, tôi đã không nhận đơn hàng này rồi...”
Năm phút sau, người đàn ông xắn tay áo lên, không hề hấn chút nào, dáng vẻ cung kính quay lại báo cáo: “Anh Nam, giải quyết xong rồi.”
Lá cây bị thổi xào xạc vang dội, kéo dài bóng dáng kiêu ngạo lạnh lùng của người đàn ông.
Giọng điệu Bùi Kiêu Nam thản nhiên, thu lại sắc mặt: “Hỏi rõ chưa?”
Tài xế cúi người tới, nói nhỏ một câu, nói cho anh biết là người Tây Kha phái tới.
“Ừ, đi một chuyến tới Hour.”
Dường như anh đã sớm dự đoán được, trong l*иg ngực không chút gợn sóng.
Thời Vãn Tầm: “......”
Chuyện xảy ra ngày hôm nay so với việc cô làm phóng viên điều tra hàng loạt trước đó không biết khó khăn hơn bao nhiêu lần.
Ngoài cửa quán bar Hour, giờ phút này xa hoa trụy lạc, chính là giờ cao điểm đón khách.
Bùi Kiêu Nam mang cô đến chỗ nghỉ chân thay quần áo, dù sao cũng không thể mặc quần áo còn nhỏ nước đi khắp quán.
Trong quán bar đang mở một ca khúc nóng bỏng, dưới đài đang hưng phấn nhảy nhót theo phía trên.
Thời Vãn Tầm bị chặn ở trong đám người, cô mới thay váy màu trắng bằng vải bông, không nhiễm bụi trần, không hợp với bầu không khí xa hoa phung phí.
Một tiêu điểm khác của toàn trường là Bùi Kiêu Nam, anh xuyên qua sàn nhảy chật chội, duy trì khoảng cách với mỗi người, vẫn có người không ngừng cố gắng tiến lên đυ.ng chạm.
Vũ khúc kết thúc, đèn trên sân khấu tối sầm trong chớp mắt, tay gảy đàn ghi ta rất vui vẻ, giọng hát trầm ấm cùng với tiết tấu âm nhạc vang lên.
Lực chú ý của người đàn ông nhuộm tóc xám hoàn toàn không ở trên nơi trình diễn, ánh mắt của anh ta băn khoăn ở trên một đám phụ nữ, trong lúc ngẩn ngơ đã khoá chặt vào một con mồi.
“Ồ, đúng là một cô gái xinh đẹp mà.”
Phương hướng anh ta nhìn chính là vị trí của Thời Vãn Tầm.
Thời Vãn Tầm ngồi trên ghế có chút mất tự nhiên, dù sao bên cạnh có một vệ sĩ, trong chốc lát chạy không thoát, cô chỉ có thể ở chỗ này chờ Bùi Kiêu Nam về.
Cô gái nhỏ có chút thất thần nhìn chằm chằm rượu trong tủ, một tay chống má, đuôi tóc hơi xoăn che khuất gần nửa khuôn mặt trắng như sứ của cô.
Khôi Mao suy nghĩ một lát, không chút do dự đi tới: “Em gái, tới uống rượu một mình sao, anh mời em uống một ly được không?”
Thời Vãn Tầm xua tay từ chối: “Không cần, tôi không uống rượu.”
Nhìn dáng vẻ có lẽ là một người đẹp lạnh lùng.
Khôi Mao thêm hứng thú: “Không biết uống rượu còn tới quán bar sao, rượu dễ uống lắm , uống vài lần là biết rồi...”
Không đợi anh ta nói hết lời, sau đầu đột nhiên có cảm giác bị vật gì nặng đập tới.