Từ khi cô tới Tây Thành nhìn thấy anh, thì cô đã canh cánh vấn đề này trong lòng rồi.
Thân phận Bùi Kiêu Nam quá khó để phỏng đoán.
Là cô đã vén màn mây mù ra, nhưng cũng rất khó khăn để có thể nhìn thấy dáng vẻ bí ẩn của nó.
Cô lười phải suy đoán, lại nghĩ đến chuyện vừa được cứu ở dưới nước, chấn chỉnh lại tâm tư: “Vừa rồi cảm ơn anh, tôi không biết bơi cho lắm...”
Mới vừa rồi, rõ ràng anh có thể khoanh tay đứng nhìn, nhưng lại cứ khư khư cố chấp tới cứu cô.
Nhất thời trong lòng Thời Vãn Tầm ngũ vị tạp trần.
Bùi Kiêu Nam nhìn vào đôi mắt trong suốt kia, lười biếng, cợt nhả nói: “Lại cảm ơn tôi, nhưng mà cần thù lao đó.”
Anh cố ý nhấn mạnh hai chữ “thù lao”, Thời Vãn Tầm không cần nghĩ cũng đã biết không phải là chuyện tốt lành gì.
Cô luống cuống đưa áo tới: “Trả áo cho anh.”
“Mặc vào.” Bùi Kiêu Nam không thèm liếc mắt, đường viền mi mắt sắc bén rũ xuống.
Thời Vãn Tầm: “Anh vẫn nên mặc vào đi, buổi tối rất lạnh.”
Bùi Kiêu Nam không hiểu nổi tại sao cô vẫn còn khách sáo với mình, nghiêng người tới gần, thân hình cao lớn chắn mất tầm nhìn.
Cùng lúc đó, chiếc áo khoác nam kia lại phủ lên đầu vai cô một lần nữa.
Dường như là nhìn chưa đúng, Bùi Kiêu Nam lại còn khép áo vào cho cô, lời í ý nhiều nói: “Mặc.”
Nhìn thấy cô gái nhỏ không hiểu nên còn đang sững sờ tại chỗ, anh khẽ nâng mắt lên, chân mày, khóe mắt hơi thiếu tập trung: “Ông đây không muốn để người phụ nữ của mình bị người khác nhìn, được chưa?”
Nhớ tới hành vi anh làm trong phòng vào buổi chiều, cô nhìn vào chiếc gương to ở bên cạnh.
Thời Vãn Tầm phát hiện dấu răng ở cổ hoàn toàn chưa tan đi, không chỉ có như vậy, lại còn để lại một vệt nhỏ màu xanh tím.
Da cô mỏng, chỉ cần dùng sức mạnh một chút cũng có thể để lại dấu vết, còn không biết mấy ngày nữa có tiêu hết không.
Lại cúi đầu nhìn, hóa ra là váy của cô vải quá mỏng, chỉ cần liếc mắt là đã nhìn thấy đường cong của cô không xót chút gì.
Hóa ra đây mới là dụng ý thật sự của Bùi Kiêu Nam.
Toàn thân Thời Vãn Tầm co rúm lại, ngón tay rất lạnh, nước hồ làm cô lạnh đến công cứng.
Mặc chiếc áo khoác của anh vào, lại kéo khóa đến mức cao nhất, cô mới cảm thấy ấm áp lên một chút.
Mùi thuốc lá nhàn nhạt vẫn luôn quanh quẩn trong không khí, nhiệt độ ấm áp từ từ lan tràn, chỉ chốc lát sau đã làm cô nóng đến lòng như lửa đốt.
Đợi lúc Thời Vãn Tầm lần nữa quay trở lại, trò chơi nín thở vẫn chưa kết thúc.
Đúng là không có nhân tính.
Trịnh Thanh Vũ cười một tiếng làm lành: “Chị dâu đừng để ý nhé.”
Cô đáp qua loa: “Không sao đâu, tôi đã lau khô rồi.”
Thời Vãn Tầm tập trung nhìn vào, bể bơi cũng không giống bể bơi bình thường, xây dựng mực nước thiên về độ sâu, chẳng trách cô vừa mới ngã xuống, chỉ một thoáng chốc nước trong bể bơi đã bao vây lấy cô như bọt mịn, hoàn toàn không có chỗ trống để giãy dụa.
Hắc Muội đã xuống nước, hai tay chống lên bờ, còn đang liếc mắt đưa tình với Trịnh Thanh Vũ.
Tề Hoằng Sinh là đa mưa túc trí nhất, khí định thần nhàn hô bắt đầu.
Tay Thời Vãn Tầm nắm chặt lấy tay áo, cũng nín thở theo.
Không bao lâu sau, Hắc Muội liều mạng vùng vẫy, muốn trồi lên mặt nước để hít khí.
Trịnh Thanh Vũ đã chọn cô ta để đánh cược, tất nhiên sẽ lo lắng cho mặt mũi của mình.
Không ngờ Thời Vãn Tầm liếc nhìn đồng hồ bấm giờ, mới có hai mươi giây.
“Này, mới có hai mươi giây mà cô đã không thể kiên trì nổi à.”
Dứt lời, anh ta trực tiếp nhấn đầu cô gái vào trong nước, vẻ mặt không kiên nhẫn.
Thời Vãn Tầm thấy kinh hãi, muốn nói lời khuyên bảo, nhưng lại nhìn thấy đôi tròng mắt đen nhánh của Bùi Kiêu Nam.
Nguy hiểm, máu lạnh, như con sói đang ẩn nấp trong đêm đông.
Cô hiểu ra, ý anh là muốn cô không gây thêm rắc rối.
Cuối cùng cũng chống đỡ được một phút đồng hồ, Hắc Muội ngạt thở tới mức mặt tím tái hết cả, vùng vẫy tới nỗi trên bờ hồ toàn là nước.
Tề Hoằng Sinh khuyên bảo: “Người bình thường nín thở một phút dưới nước đã là không tệ rồi, Thanh Vũ, cậu cũng đừng quá háo thắng, chơi tới nỗi tai nạn chết người thì lại chẳng còn ý nghĩa nữa đâu.”
Lúc này Trịnh Thanh Vũ mới buông lỏng tay, phẫn nộ cười: “Tôi nào có dám, chỉ là giúp cô ta đột phá bản thân một chút, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu...”
Cuối cùng Hắc Muội cũng được buông tha, môi cô ta trắng bệch như tờ giấy, há miệng ra liều mạng hít thở từng ngụm lớn.
Không khó để nhìn ra, chỉ cần những trò chơi này là đã có thể lấy nửa cái mạng của người ta rồi.
Nhưng không ai dám không tham dự, cho dù có lạnh tới mức răng đánh cầm cập vào nhau, cũng phải cố gắng hết sức mưu cầu một con đường sống trong hoàn cảnh này.
Trên chiếc bàn ở bên cạnh hồ có bày rượu vang, đồ uống, nhưng chỉ có một lon coca, đang ở trong tay Evan.
Bùi Kiêu Nam chìa tay ra: “Đưa đồ uống cho tôi.”
Evan thấy lạ hỏi: “Anh Nam, sao hôm nay anh lại uống coca vậy?”
Anh ta nhớ rõ, trước kia khi xã giao, bàn chuyện làm ăn Bùi Kiêu Nam đều uống rượu, rất ít khi chạm vào nước ngọt.
“Nhưng mà tôi cũng uống chán rồi, nhịn đau bỏ thứ yêu thích cho anh vậy.” Evan lơ đễnh đưa tới.
Trịnh Thanh Vũ thì lại lắc lư rượu vang trong tay, thản nhiên vênh váo: “Bùi tổng, muốn cụng ly không?”
Bùi Kiêu Nam đứng ở đằng kia, dáng người thẳng tắp, vai rộng, chân dài.
Lúc không cười, càng lộ ra sự thâm thúy nơi đáy mắt, mang theo khí tức không giận tự uy.
Giọng nói anh lạnh thấu xương: “Cậu qua đây, tôi nói chuyện này với cậu.”
Bùi Kiêu Nam thờ ơ cầm lon coca lắc lư trong tay, khí gas bị sóc lên, móc ngón tay thon dài vào nắp lon.
Thời Vãn Tầm cũng không dám ngỗ ngược, đi tới như con chó nhỏ đang vẫy đuôi.
Vừa đi sát tới thì nước coca đã lập tức phun lên mặt Trịnh Thanh Vũ.
Coca còn thừa lại đang sủi bọt gas, chảy dọc theo ngón tay thon dài, trắng nõn đi thẳng xuống dưới.
“Xin lỗi nhaaaa”
Bùi Kiêu Nam lắc lắc tay, nhìn chằm chằm anh ta: “Không cầm chắc.”
Trịnh Thanh Vũ lập tức hiểu được ý của Bùi Kiêu Nam, vội vàng xin lỗi: “Tôi sai rồi Bùi tổng, tối nay không phải chân tôi cố ý đâu, ai biết con đàn bà kia không có mắt nhìn như vậy chứ, hết lần này tới lần khác động vào người con gái anh nhìn trúng, thật sự không phải tôi cố tình thiết kế, dù có cho tôi mười cái gan, tôi cũng không dám đắc tội anh có đúng không?”
Bùi Kiêu Nam cắn điếu thuốc, chưa châm, Trịnh Thanh Vũ chân chó mở bật lửa lên, đưa lửa tới.
Trịnh Thanh Vũ cúi đầu khom lưng, hỏi: “Lần này Bùi tổng nghiêm túc à?"