Thiên Thần Hay Ác Quỷ

Chương 4

Nhược Tuyết nhẽ nhìn lên một tấm biển lớp ghi 11-4 bỗng nhớ ra một đại sự chưa hoàn thành. Rút chiế điện thoại ra, cô nhanh chóng nấp phía ngoài cửa lớp rồi ấn số.

“ Đại tỷ, có chuyện gì vậy ? Thằng em đang học mà. “ Nhược Phong nịnh nọt trả lời. Tiểu Tuyết thầm nghĩ ” Học cái con khỉ mốc. Giờ học mà hắn vẫn còn đang ngồi ôm eo một con nhỏ lả lướt cười cười nói nói thế kia trong khi thầy giáo vẫn đang giảng bài.” Mà bàn học vốn chỉ dành ột người nay cả hai đều chen vào để ngồi thật không biết ngại.

“ Tiểu da^ʍ tặc, ngươi mau trả ngay 3 ngàn hôm trước mượn nhanh. “ Diệp Tuyết không khách khí nói. Với tên mặt dày 3 tấc này thì chỉ có thể dùng biện pháp mạnh mà thôi. “Cái gì ? Sao lại 3 ngàn. “ Nhược Phong thét rống lên. Đồng loạt cả lớp đều quay lại nhìn hắn, nhưng vốn là một tay chơi chính hiệu nên cũng chẳng ai dám làm gì tên này cả. Đến thầy giáo cũng đành nuốt cục tức này vào bụng mà coi như không có chuyện gì xảy ra, mà tiếp tục giảng bài.

Nhược Tuyết thật cảm thấy xấu hổ với tên này. Thanh danh Diệp gia đã bị tên tiểu da^ʍ ô kia phá hoại mất rồi. “ Ngươi vay 2 ngàn, 1 ngàn tiền lãi, không đúng sao ? “ Thực ra cái trò cho vay lãi cắt cổ kia của cô không đến nỗi nặng tay như vậy, nhưng riêng với tên Nhược Phong này thì không giảm lãi một đồng. Đương nhiên hắn luôn hiểu việc này nên cũng không dám thắc mắc nhiều, nếu dám chỉ sợ về đến nhà sẽ bị ác quỷ xơi tái mà thôi.

“ Vâng, vâng … “ Cả lớp hắn lại được một phen tò mò không thôi. Chẳng biết là ai có thể chế ngự được chàng trai phong lưu như Diệp Nhược Phong cơ chứ. “ Mang 3 ngàn ra ngoài cửa đưa cho quỷ bà bà cho ta. “ Hắn phân phó cho tên đệ tử ngồi phía sau. ” Dạ … thưa anh, quỷ bà bà là ai ạ.“ Khuân mặt khốn khổ của tên đó hỏi lại, Phong ca không nói rõ thì hắn biết là ai. Diệp Phong vốn đã tức khi vì bị đòi tiền nợ nên được thể giận cá chém thớt “ Thì ác quỷ Diệp Nhược Tuyết chứ ai. “

Nói xong hắn mới biết mình lỡ miệng. Cả lớp lại một lần nữa quay xuống nhìn hắn, thầy giáo tức tới nỗi khuân mặt đỏ bừng bừng, không khéo miệng còn có thể phun ra lửa nữa. Nhưng Diệp Phong không có hơi đâu quản mấy chuyện này, việc cấp bách bây giờ là lo lắng không biết Tiểu Tuyết có nghe thấy câu vừa nãy của hắn hay chưa.

Nếu nghe thấy rồi thì hắn chỉ có đường chết mà thôi.

“ Thằng khốn, mày vừa nói gì hả ? “ Điều hắn lo sợ đã tới. Hắn nâng cao đề xi ben như vậy thì có đứng cuối hành lang cũng nghe rõ chứ nói gì đến người đang đứng ngay ngoài cửa như Diệp Tuyết. Nhược Phong liếc mắt hướng tên đệ tử ban nãy, bay giờ hắn cần một người thế mạng thật nhanh nếu không để cho Tiểu Tuyết tức giận thì hắn chỉ có đường chết.

Tên đệ tử ban nãy đau khổ bước ra ngoài cửa. Hắn biết rằng mình sắp phải đối mặt với thảm họa diệt thân nên cả người mền nhũn như bún không còn chút sức lực. Vì đây là lớp cá biệt của khối 11 nên học sinh có thể tự tung tự tác mà không sợ giáo viên hay bất cứ ai cả. Đặc biệt là nhóm cầm đầu trong đó có Diệp Phong.

Nhưng kết quả lại hòan tòan bất ngờ. Ở bên ngoài cửa lớp là một cô gái ngũ quan xinh xắn, với nụ cười ngây thơ đang đứng chờ. Giọng nói ngọt ngào thiết tha của cô ấy khiến tên đó cảm giác như đang ở trên thiên đường vậy. ( Ta phục tài đóng kịch của Tuyết tỷ )

Nhược Tuyết đang cố lấy lại phong độ trước kia của mình, không thể để hình ảnh bị phá hoại trong tay tên tiểu da^ʍ tặc kia như vậy được.

Cầm được tiền rồi, Diệp Tuyết hướng xuống phía căn tin. Bên trong lớp, Nhược Phong còn không tin vào mắt mình. Tên thế thân ban nãy không những không việc gì mà lại luôn miệng khe ngợi ác ma là một cô gái xinh xắn, dịu dàng, có giọng nói ngọt ngào. Hắn hiểu rằng, chị mình lại bắt đầu diễn bài học sinh thanh lịch quen thuộc của bà ấy rồi. Mặc kệ là diễn trò gì, miễn là hắn tòan mạng là được.