Vυ't … Cả lớp bừng tỉnh trong ngỡ ngàng. Thầy Nôbita vừa ra đòn chí mạng quen thuộc thuộc của mình về hướng của Nhược Tuyết. Đương nhiên vớt trình độ thấp như ông thầy này thì chỉ trong nháy mắt, cô có thể đỡ được. Hung khí là viên phấn lúc trước còn đang ở trong tay thầy giáo khua loạn xạ trên bảng, giờ đã thành đống bột trong tay của Tiểu Tuyết. Cô thực sự không có dùng nhiều sức mà, không hiểu sao viên phấn vẫn có thể vỡ vụn được. ( Ta đi chết đây T.T)
Cả lớp trầm trồ thán phục, tiếng huýt sáo rầm rầm của đám con trai, ánh mắt ngưỡng mộ của đám con gái trong thật khiến cô cảm thấy ngại mà. Nhưng ông thầy lại không chịu để bị mất mặt nên cố ăn thua với cô.
“ Diệp Nhược Tuyết, em đứng dậy cho tôi. “ Thầy Nôbita lại rống lên. Cả lớp lại trở về trạng thái im lặng ban đầu, bọn nó lại bắn liên tiếp những ánh mắt lo sợ về hướng cô. Tên nhóc họ Hoắc còn để ngang bàn tay lên cổ, ra hiệu “ Ngươi sắp toi rồi.” Thật là thằng bạn dởm mà.
Diệp Tuyết lại ngoan ngoãn đứng dậy, cô cố nặn ánh mắt ngay thơ vô tội nhìn về hướng thầy giáo cầu xin tha thứ. Lần này thì đến lượt Lam Nhi làm bộ muốn ói hướng về phía cô. Chút nữa sẽ tính luôn sổ nợ với cả hai tên bạn khốn khϊếp này mới được.
“ Đang trong giờ học mà em lại hết nhìn ra cửa sổ rồi lại nhòm ngó các bạn là sao ? “ Ông thầy được đà lên giọng, trông thấy vẻ mặt giả vờ sợ hãi của, ông muốn xử từ lâu rồi. Không những vậy mà còn dám ngang nhiên phủi bột phấn trắng trong tay, trong lòng thầy cảm thấy chút sợ hãi.
“ Em không làm vậy ạ. Chẳng qua … “ Tiểu Tuyết thanh minh, nhưng cô không học giỏi môn văn học nên chẳng biết nên bịa lí do kiểu gì nữa. “ Chẳng qua là sao ? “ Ông thầy lại quát rống lên, thật khiến người ta muốn rớt màng nhĩ mà.
“ Em thấy trời bên ngoài có vẻ rất đẹp. “ Ặc … Nói xong câu này Nhược Tuyết muốn tự cắn vào lưỡi mình mất. Cả lớp lại cười rộ lên, mấy tên buôn chuyện đang gọi điên sang lớp khác làm màn tường thuật trực tiếp. Thật hỏng hết hình tượng của cô mà.
“ Vậy sao ? Thế thì tôi sẽ đặc cách cho em ra ngoài ngắm bầu trời xinh đẹp của em luôn.” Quên chưa nhắc đến một chuyện là ông thầy này có tài nói mỉa rất cao. Thôi thì đã sớm mất hình tượng rồi nên Diệp Tuyết cũng chẳng muốn giữ nữa. Cô hiên ngang bược theo lối đi giữa hai dãy bàn, nhưng đến gần cửa bỗng lại chạy vụt vào một cách kì lạ.
Thầy Nôbita tức quá nên cũng đành mặc cô, đằng nào thì cũng còn tận 20 phút nên cô không thể giờ trò gì được. “ Sao lại chạy vào vậy ?“ Giang Đình vừa đếm tiền vừa hỏi. Thật là tên đốn mạt mà. “ Ta để quên tiền. “ Nhược Tuyết đáp lại nhưng đám người trong lớp đang chăm chú nhìn nên cô không muốn nói nhiều. Chỉ tổ cho bọn chúng có thêm đề tài nói chuyện mà thôi.
“ Xuống lấy ta một suất loại A, thêm nhiều canh bỏ đậu hũ nha. “ Giang Đình dặn luôn Tiểu Tuyết sợ cô quên. Không hổ danh là bạn thân của cô, khả năng thần giao cách cảm càng ngày càng mạnh. Lam Nhi cũng vứt đống son phấn mà hùa theo.“ Của ta một suất loại D, bớt cơm nhá. “
Và đương nhiên, đám người trong lớp lại được dịp cười phá lên. Cô còn nghe rõ điệu cười kinh điển của tên Tư Nhân khốn khϊếp ở lớp bên cạnh qua chiếc điện thoại mà đám Lí Hồng đang cầm. Hình tượng bị phá hỏng, lũ người kia lại nhẫn tâm cười trên nỗi đau khổ của người khác. Đã vậy lại còn giơ giơ ngón tay cái lên để trêu tức nữa chứ Món nợ này cô chắc chắn sẽ tính cả vốn lẫn lãi.
Đâu phải cô cố tình chơi nổi mà làm gì có ai bị đuổi ra khỏi lớp mà ngoan ngoãn đứng ngoài. Chẳng qua cô chỉ tiện thể xuống luôn căn tin để ăn trưa, đằng nào thì cũng đang có thời gian rảnh, kẻo một lúc nữa đám học sinh chen lấn xô đẩy nhau thì thật mất việc. Mà muốn xuống căn tin thì phải đi hết dọc dãy lớp học này. Nhìn thấy đám học sinh bên trong lớp cứ nhìn cô với ánh mắt ám muội, tò mò mà Tiểu Tuyết muốn thổ huyết. Hình ảnh học sinh thanh lịch mới tạo dựng chưa đầy 2 tháng đã bị phá vỡ tan tành. Thật khiến người ta tức chết.