Trong lòng cậu bỗng dâng lên cảm giác bất an: “Mẹ… một tháng ở đây là bao nhiêu ngày vậy?”
“Ơ? Sao tự dưng lại hỏi vậy, số ngày mỗi tháng đâu giống nhau, nhưng một năm có 36,000 ngày, một tháng tầm 3,000 ngày đấy.”
Cậu: Cứu với! Thế giới gì đây?!
“Con đã 18 tuổi rồi mà còn hỏi mấy chuyện này sao ~”
Thôi được, nhưng rồi cậu cũng bình tĩnh lại, dù thời gian ở đây dài hơn, nhưng con người sẽ không già đi. Cho dù một năm có 36,000 ngày, cậu cũng chỉ tăng thêm một tuổi thôi!
Thế nhưng… cậu thở dài nói: “Mẹ ơi, sinh hoạt phí của con tháng này… chắc là không đủ…”
“Ồ, không sao đâu, mẹ có một người bạn quen biết thân thích ở Nhật, cả gia đình họ vừa đi du lịch, con chỉ cần trông cửa hàng giúp họ, họ sẽ gửi lương cho con ~ Con cũng có thể ở nhờ đấy. Lát nữa mẹ sẽ gửi địa chỉ và các lưu ý nhé.”
Cậu đặt điện thoại xuống, nhanh chóng ăn vài miếng cơm cho no.
Điện thoại vừa reo lên thông báo, cậu mở ra xem tin nhắn—
[... tiệm sushi Beika Iroha…]
Nhìn thấy dòng chữ này, cậu thấy có gì đó quen quen, rồi khi đọc đến địa chỉ phía sau, chiếc đũa trên tay cậu rơi xuống—
Ngay lúc đó, một tiếng thét chói tai đột ngột vang lên từ tầng trên—
Cả nhà ăn nhốn nháo, mọi người hoảng sợ, Conan lập tức chạy nhanh ra ngoài, sau đó Mouri Kogoro và một nhóm người khác cũng chạy lên tầng trên. Haibara Ai và Ran cũng đi theo sau.
Cậu ngồi cứng đờ một lúc, rồi dần hoàn hồn lại— thật là… dù có trốn thế nào cũng không thoát khỏi người đó.
Để tiếp tục sống sót, cậu quyết định tiếp tục bám vào cốt truyện, cố gắng sống sót nhờ độ nổi tiếng của mình— ít nhất là cho đến khi thân phận bị bại lộ…
Cậu cất điện thoại vào túi, cũng chạy lên theo đám đông.
Ở hành lang, một xác nam giới nằm đó, ngực bị đυ.c một lỗ lớn, bên cạnh là một con dao dính máu.
Conan định lại gần để xem kỹ, nhưng Mouri Kogoro nhanh tay túm cổ áo nhóc rồi ném ra xa: “Trẻ con không nên lại gần thêm rắc rối!”
Conan lảo đảo, suýt ngã, nhưng may được ai đó đỡ lấy.
“Cảm ơn…” Conan quay lại nhìn thấy cậu, lập tức sững sờ.
Cậu vẫn giữ nụ cười thân thiện: “Lại gặp nhau rồi, nhóc con.”
“Haha, thật tình cờ.” Conan cười ngượng, nhìn thấy Haibara Ai cũng theo tới, ra hiệu để cô không đến gần.
Cậu ngồi xổm xuống, đối diện với Conan, gương mặt trở nên nghiêm túc, nói nhỏ: “Vũ khí gây chết không phải con dao kia, mà là một viên đạn.”
Conan thoáng ngạc nhiên, sau đó tỏ vẻ ngây thơ: “Gì cơ? Là vậy sao? Haha, nghe hay đấy… Tại sao anh lại nói cho em biết?”
“…” Không thể phủ nhận, Conan giả làm trẻ con ngày càng giống thật. Cậu hơi bất lực, rồi nói: “Yên tâm đi, anh không có ác ý, chỉ là một… người qua đường hiểu biết nhiều thứ hơn chút thôi. Chỉ vậy thôi.”
“Nếu em cũng thích Kudo Shinichi, anh nghĩ em chắc cũng là một thám tử tài ba đấy ~” cậu chớp mắt, “Hy vọng em sớm tìm ra hung thủ.”
Cậu đứng dậy, định đi xa hơn một chút. Bỗng nghe thấy Conan gọi lại:
“— Anh ơi, anh tên là gì? Em là Edogawa Conan nè ~” Nhóc ngẩng đầu lên, cười ngây thơ như đứa trẻ.
Cậu khựng lại, quay đầu nở nụ cười rạng rỡ: “Anh tên là Giang Lai… rất vui được làm quen với em.”
Người Trung Quốc sao? Conan hơi nghiêng đầu.
Cậu như đoán được suy nghĩ của Conan, bèn bổ sung: “… Một người khách du lịch đến từ Trung Quốc.
--------------------------------------
Tác giả có đôi lời muốn nói: Giả thiết thứ nhất của truyện là tiệm sushi Beika Iroha nằm ngay dưới văn phòng thám tử Mouri, còn quán cà phê Poirot (nơi Tooru làm việc) thì kế bên. Đây cũng là tiệm sushi nơi đầu bếp Wakita Kanenori làm việc.
Giả thiết thứ hai:
Điện thoại của bạn (Giang Lai) được dán keo silicon màu đen ở mặt sau, chỉ có bạn mới nhìn thấy màn hình khi cầm máy, người khác không thể nhìn thấy điện thoại của bạn liên quan gì đến [Thám Tử Lừng Danh Conan]. Trong mắt người khác, họ chỉ thấy bạn đang xem một trang bách khoa mỹ thực.