Khách sạn tổ chức tiệc buffet cho bữa tối.
Conan nhón chân muốn lấy trái cây trên bàn, cậu liền đưa tay giúp nhóc lấy xuống.
Giọng non nớt của Conan vang lên, nhóc đưa tay đón lấy và nói: “Cảm ơn anh!”
Cậu chưa vội đưa trái cây cho nhóc, mà lại ngồi xổm xuống, mỉm cười nói khẽ: “Kudo Shinichi…”
Cậu cố ý dừng lại, nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên và đề phòng của Conan rồi tiếp tục: “… là một thám tử rất giỏi đó.”
Conan ngạc nhiên trong chốc lát, sau đó ngước nhìn bạn với vẻ ngây thơ: “À, thật sao? Anh trai là fan của anh ấy à? Em cũng vậy đó! Hì hì ~”
“Ừ… có thể nói vậy.” Cậu đưa trái cây cho Conan, đứng lên phất tay chào: “Gặp lại nhé, nhóc con ~”
Cậu không quay đầu lại, nhưng trong lòng có thể đoán được rằng Conan chắc chắn đang quan sát mình.
Cậu nghĩ, cảm giác thần bí này hẳn là xem như tiến vào cốt truyện chính rồi đi…
Cậu không muốn trực tiếp làm rõ thân phận thật sự của Conan, bởi vì nếu làm quá trực tiếp, có thể sẽ bị cuốn vào những tình huống nguy hiểm… Theo logic của truyện, ai biết được bí mật này mà không phải nhân vật chính đều sẽ gặp kết cục không tốt…
Cảm giác thần bí nửa vời này mới khiến người khác tò mò khám phá. Cậu thở dài, nghĩ rằng tồn tại ở thế giới này thật không dễ dàng.
Cậu ngồi xuống bắt đầu ăn cơm, xung quanh lại tiếp tục xảy ra tranh chấp, cậu bưng khay ngồi ra xa một chút, mở điện thoại xem phần mới nhất của Conan.
Hai thế giới có tốc độ dòng chảy không giống nhau. Cậu đã nhận ra điều này từ lâu. Hơn nữa, tốc độ còn thay đổi liên tục… hoàn toàn không tính toán được.
Trong tập mới nhất, câu chuyện vẫn kể về sự việc xảy ra ở khách sạn mà Conan đang điều tra, cùng với vụ án phát sinh giữa hai người đang tranh chấp. Nhưng khác biệt là, lần này lại thêm vào cuộc trò chuyện giữa cậu và Conan.
Nhìn hình tượng của chính mình trong truyện, cậu có chút không thoải mái. Mỗi khi cậu nói chuyện, trong tâm trí của Conan hiện lên cảm giác kinh hãi —— thật đúng là người có nội tâm phức tạp.
Cậu lặng lẽ nuốt một ngụm nước, lướt xuống xem phần bình luận.
【 Trời ơi!! Có cốt truyện chính thật sao?! Tưởng chỉ là chuyện phá án hàng ngày thôi mà!! 】
【 Lúc ấy sợ đến suýt đứng tim! Tưởng Conan bị tổ chức bắt được rồi chứ… 】
【 Ồ, nếu vậy là hết truyện luôn rồi nhỉ. 】
【 Chắc nhân vật này sẽ không sống lâu đâu —— đã biết quá nhiều về tổ chức. 】
Cậu ăn một miếng cơm để trấn tĩnh.
【 Vậy rốt cuộc người này có biết sự thật không nhỉ… vẫn chưa nói rõ Conan là Shinichi mà… 】
【 Cảm giác là cố ý không nói rõ… nếu không thì sao lại nói chuyện với một đứa trẻ như vậy… 】
【 Đồng minh hay kẻ thù đây? Mọi người nghĩ sao? 】
【 Chưa có tên, nhưng cảm giác là một nhân vật quan trọng đấy….】
【 Đẹp trai, chắc là đồng minh. (icon cười) 】
【 Lầu trên cậu..… 】
【 Tôi hóng! Aoyama ơi, mau cập nhật tiếp đi!!! 】
Cậu cười, nghĩ thầm mình đúng là người vô tình. Sau đó, cậu tạo một tài khoản mới tên #Đại tiên tri#, rồi viết bình luận:
Đại tiên tri: 【 Tôi nghĩ nhân vật này chỉ là một người qua đường. À, thuận tiện chú mập đó chính là hung thủ. 】
Vừa đăng bình luận xong, mẹ cậu liền gọi đến. Cậu nhận máy.
“Con trai bảo bối à ~ Chơi vui không con?”
Cậu nhớ lại bao lần suýt chết của mình ở đây, liền thành thật trả lời: “Mẹ ơi, nước ngoài nguy hiểm quá, con muốn về nước.”
“Haha, đừng nghĩ tới chuyện đó, vé máy bay về nước trong tháng này đều hết rồi ~”
Bạn: … Còn có chuyện như thế sao?!
Chắc lại là một loại lực lượng siêu nhiên nào đó… Cậu hiểu chuyện nên không hỏi tiếp về vé tàu.
Dù sao thì cũng chỉ một tháng thôi, qua một tháng là về được. Cậu tự an ủi mình.
“À, mẹ nhớ là con chỉ mang đồ mùa hè đi thôi nhỉ, quần áo mùa đông tự lo mà mua thêm nhé ~”
Cậu ngẩn người: “Mẹ ơi, con chỉ ở đây một tháng mà!”
“Đứa nhỏ ngốc, một tháng ở đây có cả bốn mùa xuân hạ thu đông đấy ~”