Se Nhầm Nhân Duyên, Lấy Nhầm Anh Rể

Chương 35

Câu nói ấy vang lên như một lời cự tuyệt không hơn không kém.Anh Tùng im lặng rồi lặng lẽ xoay lưng bước đi,cho đến khi cánh cửa có tiếng động mở ra rồi đóng lại,tôi mới biết anh ấy đã đi thật.Lời tôi nói,anh luôn làm theo trong im lặng như vậy ấy.Anh đi,lòng tôi như vỡ vụn.Vết thương ngoài da kia sao có thể so sánh được với vết thương trong trái tim tôi.Anh đi rồi,để lại cho tôi một con tim bơ vơ.Tôi chẳng hiểu sao bản thân lại không thể đối mặt được với anh,cũng chẳng hiểu sao tôi lại luôn trẻ con đến như vậy.Buồn thì vẫn buồn,đau thì vẫn cứ đau,chỉ là có còn muốn tiếp tục nữa hay không?

Đợi 1 lúc sau cánh cửa lại được bật mở.Thứ ánh sáng nhỏ lọt vào phòng.Tôi nghe thấy tiếng bước chân,cũng không biết có phải anh Tùng quay lại hay không?Ngay cả việc cảm nhận đến bây giờ tôi cũng không thể nữa.

Tôi nhẹ nhàng nói.

—Anh quay lại sao?Anh quên đồ hay còn chuyện gì muốn nói.

Người đó không do dự trả lời tôi:

—Anh không quay lại,cũng phải để quên đồ nhưng lại muốn nói chuyện với em.Người đó về rồi,còn bây giờ là anh.

Giọng nói ấy vang lên có chút quen thuộc.Tôi xoay người lại,là anh Sơn.Đã mấy ngày rồi,chúng tôi không gặp nhau,cũng không nói chuyện.Giờ nhìn anh ấy khác quá,tôi cũng gầy,anh ấy cũng gầy,cả hai đứa như bị hút cạn sức sống.

—Anh Sơn…

—Ừm…

Anh Sơn lấy ghế rồi chủ động ngồi xuống.Tôi cố chống hai tay ngồi dậy để có thể nói chuyện với anh một cách đoàng hoàng.

—Nếu em mệt không cần phải cố,cứ nằm xuống như vậy cũng được.Anh thì sao cũng được?

—em không sao..

—Nhìn em thực sự không ổn chút nào.

—Tại sao anh lại biết em nằm đây?

—Anh Tùng gọi điện cho anh.

—Lại là anh ấy sao…

—Xem ra cuộc đời của Lê còn phải phụ thuộc vào anh Tùng nhiều lắm.

—Có gì mà phụ thuộc chứ,em là em,anh ấy là anh ấy.Sao có thể giống nhau được.

—Em nói đúng

—Em nói sự thật thôi mà.

—Em mới tỉnh lại,có thấy đau ở đâu không?

—Không,em ổn cả rồi.

—Anh đến đây nói chuyện không phiền em chứ.

—Không,không phiền.Dạo này em thấy anh có vê hiền ra rồi đấy.

—Hồi trước anh đáng sợ lắm à.

—Ừm,tất nhiên rồi,đáng sợ lắm luôn.

—Thế giờ Lê hết sợ anh chưa?

—Tất nhiên phải hết rồi chứ.Anh Sơn cứ hiền hiền như vậy cho mọi người vui

Nghe xong lời khuyên của tôi,anh ấy khẽ bật cười,một tay chạm nhẹ lên mái tóc của tôi mà vuốt nhẹ

—Thế thì Lê phải mau khỏi bệnh đi nhé.

—Em sẽ cố gắng.

—Hôm nay anh đến đây muốn thông báo với Lê một tin?Không biết Lê muốn nghe không?

—Tin xấu hay tin tốt ạ?

—Tốt,xấu đều có cả.

—Vậy anh nói đi…

—Chuyện hôn lễ của anh và em…

Nghe anh nhắc đến chuyện đó,mặt tôi lại buồn thiu.Tôi nói

—Đợi em khỏi bệnh rồi sẽ tính tiếp.

—Không,không,ý anh không phải thế.Ý anh là hôn lễ của anh và Lê sẽ không diễn ra nữa.Anh thấy có lỗi với Lê lắm,anh không thể cướp đi hạnh phúc của Lê được.Cũng một phần do anh mà Lê mới phải nhập viện,Cho anh xin lỗi

—Nhưng mà,không thể thế được,còn chuyện gia đình em vay tiền nhà anh thì sẽ thế nào đây?

—Ừm thì,ừm thì,cái đấy tính sau.Mẹ anh cũng đã đồng ý việc này rồi ,Lê yên tâm đi.Anh làm Lê khổ đủ rồi.

—Khổ gì chứ?Sao anh lại nói thế.

Đối diện với từng cử chỉ,lời nói kiêm tốn,nhã nhặn vô cùng ưu tú của anh Sơn,tự nhiên trong lòng tôi cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng,Có phải,có phải anh ấy đã thực sự thay đổi rồi không.Cái vẻ hống hách đã biến mất ra khỏi người anh ấy.Anh Sơn cuối cùng cũng thay đổi được rồi..