Se Nhầm Nhân Duyên, Lấy Nhầm Anh Rể

Chương 34

—Đúng,miệng tôi còn thối hơn cả rác.Thối đến nỗi nhờ cái miệng này mà cái gia đình này mới sống được đấy.Ông nghĩ chỉ có mỗi mình ông khổ thôi sao,tôi cũng là con người mà,tôi cũng biết đau,biết khổ,biết khóc chứ.

—Bà nói thì hay lắm,con Lê cho dù nó là con nuôi,nhưng một khi bà đã nhận nó về thì phải làm tròn trách nhiệm,đừng lúc nào cũng đi đổ lỗi cho người khác.Bà ích kỉ ,thật sự quá ích kỉ.

Mẹ Thuỷ rút ra trong túi một sấp tiền khoảng 5 triệu.Sau trận bài bạc hôm qua,cuối cùng vận may không đến với mẹ Thuỷ,thay vào đó số tiền vay của bà Lí và chiếc xe máy cũ cũng bị mất sạch.Bây giờquay về đây trong hiện trạng như vậy,tôi biết trong lòng mẹ Thuỷ vô cùng khổ tâm.Cơn giận của ba Hùng ngày càng dữ dội.Biết mình đã làm sai,mẹ vội nói tiếp.

—5 triệu là số tiền còn lại mà tôi có.Ông cầm lại lo cho cái Lê trong bệnh viện.Trong thời gian tới,tôi sẽ cố gắng kiếm tiền để đưa ông số tiền còn lại để lo viện phí cho cái Lê

Nói xong mẹ Thuỷ quay lưng bước đi,nước mắt lưng tròng

—Bà lại còn định đi đâu nữa,không ở lại mà chăm sóc con đi.Bà định vô tâm đến bao giờ?

—Bây giờ ông muốn nói gì cũng được,mặc tôi,đừng quan tâm làm gì..

—Vậy bà đi luôn đi,đừng liên quan gì đến ba con tôi nữa.

Ba Hùng cũng không nói gì thêm nữa,ánh mắt nhìn bóng lưng của mẹ đang bước đi rồi khuất dần.Trong lòng ba Hùng hẳn vẫn đang lo cho mẹ.Cái miệng khi tức thì nói vậy,chứ trong lòng thì chẳng có gì đâu.

Anh Tùng cũng bất lực không dám nói gì thêm.Chuyện gia đình nhà tôi,anh ấy cũng không muốn can thiệp vì anh cũng chỉ là người ngoài.Được một lúc sau thì tôi bắt đầu tỉnh lại.

Tôi nhìn xung quanh,đôi mắt mở ra rồi lại nhanh chóng đóng lại vì chưa thích nghi được ánh sáng.Sau một hồi ,tôi mới quen dần.Tôi thấy xung quanh mọi thứ đều màu trắng,tôi đang tự hỏi có phải mình chết rồi không?

Đợi đến khi một mùi thuốc sát trùng sộc thẳng vào mũi tôi,tôi mới biết mình vẫn còn sống và đang ở bệnh viện.Tôi lờ mờ thấy tay mình đang tiếp nước,toàn thân đau nhức ê ẩm không sao cử động nổi.Hơn nữa,miệng tôi vô cùng đắng,muốn mở miệng gọi ai đó 1 tiếng mà không thể được.

Lúc này một bác sĩ trực ở đó thấy biểu hiện của tôi liền tức tốc chạy đến xem xét tình hình,sau đó không quên gọi ba Hùng và anh Tùng ở ngoài hành lang vào.Bác sĩ nói việc tôi tỉnh lại coi như đã qua cơn nguy hiểm,lượng thuốc ngủ đã được giải phóng ra khỏi cơ thể.Họ chuyển tôi xuống phòng bệnh thường.Vì sức khoẻ còn yếu nên ba quyết định thuê phòng yêu cầu,để tránh đông đúc làm phiền sẽ ảnh hưởng đến tinh thần của tôi.

Khi sắp xếp mọi thứ lại ở phòng bệnh,ba ngồi xuống nghế,nhìn tôi rồi gặng hỏi.

—Con có muốn ăn gì không?có khó chịu ở đâu không?con còn đau lắm không?

Nhìn ba quan tâm như vậy,tôi lại trách bản thân mình sao lại lỡ làm những điều dại dột như vậy cớ chứ.Phận làm con đã không giúp gì được cho ba mẹ,nay lại làm họ phải khổ sở,bản thân tự thấy mình vô cùng đáng trách.

Tôi cố mấp máy vài câu kèm theo vài cử chỉ.

—Cho con ít nước.

Anh Tùng chủ động đỡ tôi ngồi dậy trong lúc ba đi rót nước.Tôi gắng gượng nuốt lấy một ngụm nước rồi lại nằm xuống.Toàn thân không có chút sức lực nào nên mọi thứ bây giờ phải cần nhiều sự giúp đỡ.

—con tỉnh lại ba cũng đỡ lo phần nào.Bây giờ ba sẽ về nhà lấy ít đồ,có Tùng ở đây,có gì con cứ nhờ nhé không phải ngại đâu

Tôi nhìn ba khẽ gật đầu như tỏ sự đồng ý.

Ba đi,cánh cửa khép lại,trong phòng lúc này chỉ còn hai chúng tôi,tôi cố xoay lưng lại để không phải đối mặt với anh.Lúc này tôi không còn mặt mũi nào để nhìn anh nói chuyện,cũng sẽ không đủ dũng cảm để bắt chuyện với anh,và tôi càng không có sự tự tin nào nếu anh hỏi tôi.

Im lặng một lúc lâu,anh nói :

—Lê,em còn cảm thấy khó chịu chỗ nào không?Nếu cảm thấy không khoẻ thì phải nói với anh,biết chưa?

—Vâng…

—Em có muốn uống nước nữa không?

—Không…

—Ừm,vậy em có muốn ăn gì không?

—Không..

—Em quay ra nhìn anh nói chuyện được không?

—Không phải như vậy sẽ tốt hơn sao?

—Như nào là tốt hơn?em nói anh nghe đi.

—Em mệt lắm,em không còn sức nữa.

—Anh xin lỗi.

—……..!

—Lê này…!

—Anh cứ nói đi.

—Anh xin lỗi

—Đừng xin lỗi em,chúng ta đâu có nợ nần gì nhau.

—có một người đàn ông không bao giờ nói yêu em,nhưng người ấy sẽ cho em tất cả.

—Anh đừng nói những lời vô nghĩa ấy nữa.Bây giờ nói ra còn tác dụng gì nữa..chứ..?

—Dù thế nào đi nữa,anh vẫn giữ lời hứa của mình.Cho dù lúc đó bên cạnh không còn em,hoặc thâm chí không còn ai.Cho dù anh có cô đơn thế nào đi nữa,anh cũng sẽ cố gắng giữ lại hạnh phúc ở bên em.Lê,coi như anh cầu xin em,đừng làm đau bản thân mình nữa.

—Vì sao anh lại bỏ em lại một mình?Anh biết mà đúng không?Anh biết em thích anh mà,đúng không?Bây giờ ,ở đây chỉ có anh và em,anh nói đi,rốt cuộc trong trái tim em là gì?

—Khi nghe tin em sắp lấy Sơn,thực sự anh cảm thấy vô cùng suy sụp.Anh can tâm từ bỏ, không có nghĩa là anh không thương em.Chỉ là giữa gia đình và tình yêu,anh bắt buộc phải chọn lấy một?

—Cảm ơn anh vì đã vỗ về ….như chính anh trai của em.

—Lê…!

—Anh về đi…em ổn..!