Chương 18
Tác giả : Thuhuyen Tran ( Huyền Trần )Ôm trán tôi ngồi dậy, giấc mơ khủng khϊếp quá! Nhưng từng chi tiết tỉnh lại rồi tôi vẫn nhớ như in.. Xí nghiệp may cháy rụi , san bằng đất chia làm hai gian ..là bên anh Tuấn và chúng tôi thuê đây..!
Khát khô họng, muốn đi ra uống nước mà nghĩ cứ sợ sợ. Mai phải mang cái bình dự trữ mới được.
Khát quá ! Làm sao bây giờ?
Tôi lay lay Thịnh :
– Đi ra ngoài uống nước với tớ đi !
– Ới giời..tớ đang ngủ mà còn gọi.?
– Đi mà..tớ sợ sợ..
Thịnh mở mắt :
– Thế ai bảo có ma sẽ đối diện với nó? Mà còn nói to cơ!
Tôi gãi đầu :
– Hihi nói thế thôi..đối mặt nhiều cũng sợ chứ!
– Đêm hôm đừng nhắc tới từ đó , các bạn khi không nghe tớ nói bao nhiêu lần rồi hả?
Nhung khó chịu quay người ra.
Thịnh thấy thế nên trêu :
– Từ nào cơ? Ma á?
Nhung bật dậy :
– Còn nhắc lại !Xì
– Thôi bạn đừng đùa Nhung nữa, ai khát nước hay đi vệ sinh không? Bọn mình đi cùng cho vui!
Tôi nói rồi hùa tay kéo Nhung, Thịnh :
– Xin lỗi nhé tại tớ khát quá, không cố ý đâu.
Mở cửa đi ra , cửa chính để mở một cánh..đèn bên nhà đám hắt sang chỗ nào cũng sáng mà chẳng hiểu sao tôi lại cứ run run.
– Các bạn uống không?
– Không. Bọn tớ chờ.. nhanh lên !
Két..két…
Nhung ngoái đằng sau :
– Gì..gì đấy?
Tôi nhìn ra ngoài một cánh cửa để mở chắc có gió cứ đưa qua đưa lại .
– Gió to quá nên cửa thế chứ có gì đâu!
Thịnh có vẻ khó hiểu :
– Bạt bên kia che cao vυ't gió nào vào mà đẩy cửa được nhỉ?
Tôi vỗ vai cái đét :
– Bạn không cần phải phân tích đâu..tớ xong rồi mời mọi người đi ngủ.!
Ầm..kẹt.kẹt..
Cánh cửa bỗng đóng rồi lại mở ra khiến chúng tôi giật mình.
Cả ba nhanh chóng chạy vào phòng cài chốt lại.
– Làm gì mà ồn ào quá hả mấy bạn?
Có tiếng Diệp ới ra.
– Không có gì..gì đâu ,gió thổi cửa đập va vào thôi.!
– Sao không đóng cửa?
– À..cho mát ấy mà.!
Một lúc không hỏi gì, chúng tôi chắc là Diệp ngủ rồi nhưng không ..chốc đã thấy tiếng gọi trước phòng tôi :
– Tuấn A! Tuấn A!
Ba chúng tôi nhìn nhau. Nuốt nước miếng tôi đáp lại :
– Gọi tớ hở?
– Bạn mở cửa tớ hỏi cái này!
– Có gì mai nói nhớ!
– Tớ muốn hỏi ngay! Dậy mở cho tớ! Nhanh!
– Gì mà gấp gáp thế? Tớ..bọn tớ đang ngủ mà!
Rầm..Rầm..
– Có mở không thì bảo?
Tớ đạp đổ cửa bây giờ đấy!
– Chờ một tí!
Tôi, Thịnh, Nhung lấy thứ ông đưa để trong túi quần , hít thật sâu rồi đi ra .
Vừa mới thấy, Diệp đã trợn mắt :
– Nói! Ông lão với thằng nhóc là ai?
Tôi giật thót :
– Là ông tớ với thằng em ở quê chứ ai!
– Nói láo!
– Tớ nói thật!
Diệp nổi giận đùng đùng xông vào tôi nhưng mới tớ gần bỗng đứng lại như người ta phanh xe . Có chút im lặng nhưng ngay sau đó gào lên :
– Bảo ông ấy về ngay! Về ngay !
Tôi nhăn mặt :
– Bạn bị sao đấy? Giữa đêm mà bắt ông tớ về hả ?
– Không phải ông?
Diệp chỉ tay thẳng mặt tôi :
– Mày..mày dẫn thầy về về đuổi tao đúng không? Thằng chó!
– Ăn nói cẩn thận ! Ai đuổi ?Ai là chó?
Hahahaha…. hahahaha ..
Diệp cười lớn, tuột mái tóc ra mà vo tròn, đầu tóc như tổ quạ..
Tay cứ vo tóc miệng cứ cười không khác gì người điên..
Bật đứng dậy vớ chìa khoá mở tung cửa lối ra đằng sau. Không biết làm cách nào mà Diệp mở được cái khoá cửa bể nước, lật cái nắp múc chậu nước mà rửa mặt. Nước lâu ngày không dùng vẩn vàng đen bốc mùi tanh tanh .
Vừa tạt nước vừa hét lên :
– Nóng quá nóng quá!
Ôi rát rát..huhu bỏng rát..đau đau..cứu cứu tôi!
Bùm..
Tõm ..tõm..
Diệp nhảy xuống mà vùng vẫy.
Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh người phụ nữ tên Mạc cháy bùng bùng trong ngọn lửa..
Rất nhanh tôi chạy tới túm được chân cùng Thịnh kéo lên , ấn ngực một lúc Diệp trào nước ở miệng.
Tôi bóp má gọi :
– Cô Mạc ! Cô Mạc!
Ông trong phòng đi ra :
– Có chuyện gì vậy các cháu?
Tôi cuống quýt nói vấp lộn xộn :
– Diệp..à không cô cô Mạc.. Cháy..à à..Diệp Diệp nhảy xuống bể bể nước!
– Cháu nói ông không hiểu gì cả! Đưa người vào thay đồ không cảm bây giờ.!
Tôi với Thịnh đỡ Diệp vào phòng .
– Nhung vào thay đồ cho Diệp đi!
– Tớ á?
– Không bạn thì ai ? Chả lẽ để bọn con trai tớ làm.?
Tôi nói rồi đóng cửa lại.
Đến gần ông, tôi nói qua về giấc mơ của mình. Chắc là người phụ nữ ấy nhập vào Diệp.
– Cô ấy là người Tàu ông ạ!
Ông thở dài :
– Cháu chắc là đúng chứ?
– Cháu..
– Ta hiểu rồi!
Một lúc không thấy Nhung ra, đi lại trước bên ngoài tôi gọi :
– Xong chưa Nhung ơi?
…..
– Ối..ối..Diệp..bạn bạn làm gì đấy..bỏ ra bỏ tớ ra!
Tôi đẩy cửa lao vào.
Diệp đang hai tay gồng bóp cổ Nhung, mắt trợn lên đỏ ngàu..
Mạnh thật , ba thằng đàn ông chúng tôi mà không bẻ được tay Diệp.
Tôi quát lên :
– Thôi ngay. Cô Mạc!
Diệp sững người nhìn tôi..
Ông cầm trên tay là hộp bìa quà mà hôm qua thằng nhóc để trên bàn :
– Không dừng lại , cô sẽ ân hận!
Diệp buông tay :
– Ông muốn gì?
– Muốn gì à?
Hỏi hay đấy!
Diệp chống tay nói một hồi toàn tiếng Trung. Chúng tôi chẳng ai hiểu gì hết cứ quay sang nhìn nhau.
Còn phía bên kia ông gật đầu..
– Diệp nói gì vậy ông?
Ông đáp xoáy nhìn thẳng Diệp :
– Chính là cô ta!
– Là cô Mạc?
– Đúng! Đúng là cô ta chết oan cùng rất nhiều người nữa!
Tôi nói giọng buồn :
– Là sự cố chập điện mà!
– Chết oan khuất lòng hận thù lớn..tâm ác sẽ là quỷ dữ!
Tôi lắc đầu :
– Sao lại hận thù? Xác người ta khênh ra mang đi chôn đàng hoàng ạ, cô ấy chắc cũng về nhà của mình chứ?
Diệp lúc này hét lớn:
– Về nhà ư? Chết bất thình lình, không hiểu vì sao lại chết? Linh hồn mãi vất vưởng ở đây không ai cho ăn không ai cho uống? Đói khát lạnh lẽo.! Tôi không thể về.
Trấn yểm..lại dùng đúng trấn yểm của người Trung.. Biến tôi thành quỷ mất rồi.! Quỷ không có cơ hội đầu thai..nên nên..các nguoi phải chết.. phải chết ..hahahaha..
Dứt lời Diệp điên cuồng lao tứ lung tung ..chúng tôi túi bụi mà chạy xung quanh nhà.
Choang..
Hộp bìa trên tay ông rơi xuống, mảnh vãi ra tung toé..bên trong bùng nhùng bùng như ròi bọ . Thằng nhóc quẹt mồi lửa châm cháy cả bó hương . Ông cầm lấy cả bó hương ấy đi đến bốn góc nhà đứng múa tay rồi khấn gì đó.
Ông lại gần chỗ tôi :
– Các cháu mang đống bùng nhùng ra sau nhà chôn chặt giúp ông!
– Vâng.!
Tôi và Thịnh bê ra ngoài mà chẳng dám nhìn. Nó cứ nhẽo nhèo kiểu gì .. Chúng tôi đào chôn thật chặt ấn hết sức có thể.
Bên trong Diệp ngồi lừ đừ như bị đuối sức..thở phì phò..
– Thế nào?
Ông lão hỏi nghiêm mặt.
Diệp cúi đầu :
– Tôi..
– Tất cả vong linh trong này đã đi nghe kinh hết cả..chỉ còn mình cô..
Ta cho suy nghĩ lần cuối.
– Tôi..
– Nghe kinh sẽ có cơ hội siêu thoát..còn không sẽ mãi mãi là ngạ quỷ!
Diệp ôm đầu :
– Tôi không muốn là quỷ..
– Hỏi lần cuối. Có đồng ý không?
– Tôi..có..nhưng..
– Nhưng gì?
– Tôi khát..tôi thèm..thèm tiết canh..cho tôi..lần này..thôi..!
Làm ơn..!
Ông quát ầm ầm :
– Cợt nhả? Không muốn là quỷ mà đòi ăn uống máu?
– Tôi..
Cốc..cốc..cốc..
Cheng..cheng..cheng..
Bên nhà anh Tuấn vang lên tiếng mõ chuông.
Ông chỉ tay ra ngoài :
– Hãy nhìn đi! Bọn họ đứng đằng kia xếp hàng ngồi nghe..Tất cả đã sẵn sàng ..
Diệp khóc:
– Tôi..tôi đồng ý!
Tôi muốn ..nói lời..lời sau cùng..!
– Nói..!
Diệp nhìn tôi, nhìn TuấnB :
– Tôi xin lỗi..!
Là ..tôi đẩy cố ý gây tai nạn cho hai bạn..
Tôi nhìn thẳng mặt Diệp :
– Cô ác quá!
– Huhuhu tôi muốn sống, tôi muốn được về với gia đình nên..
Tuấn này! tôi theo dõi bạn..đã biết có ngày này, tôi cứ nghĩ là quỷ rồi sẽ không sợ gì..nhưng tôi đã lầm.
Nhắn lại với Diệp là tôi thật lòng xin lỗi. Tôi phải đi đây..
Diệp đi vào trong phòng
Nằm xuống chiếu rồi lại nhổm đầu:
– Cứ để Diệp ngủ..tự khắc tôi sẽ đi ra..tôi đi rồi.. trở lại bình thường.
Ông xua tay :
– Nhanh đi ! Đừng níu kéo thêm nữa..
Diệp nằm xuống nhắm mắt :
– Tôi biết rồi..!
Mọi người chúng tôi ai đi về phòng người ấy. Cửa trước vẫn để mở một cánh .
Cộc..cộc..
– Tớ vào với!
Tôi ra kéo cái chốt:
– TuấnB hả? Bên này chật lắm rồi không có chỗ đâu!
– Tớ ngồi cũng được..bên kia ông cứ đọc gì ấy..tớ run lắm..
– Ừ thôi vào đi.!
Bốn đứa chúng tôi chui vào trong màn mà chen chúc.Nhung lấy chăn ngăn chỗ..ba thằng tôi cứ dồn một góc đến tội..
Thịch thịch thịch thịch ..
Híc híc híc híc híc…
Có tiếng chân chạy dồn dập, tiếnh í ới gọi nhau.. Cả tiếng thở mệt lả .
Cả nhóm ngồi dậy co rúm người..run bần bật mà không dám kêu..
Cứ thế cứ thế cho đến khi im lặng dần..
Hôm nay là ngày thứ ba liên tục bên nhà đám tụng kinh.
Ông và thằng nhóc đã ở gian nhà ngoài đợi chúng tôi :
– Mọi thứ đã ổn rồi. Tất cả các vong trong nhà này đã quyết tâm tu học. Đến giờ ta phải đi..
Tôi ngập ngừng :
– Ông..ngộ nhỡ họ..quay lại.!
– Cháu đừng lo! Họ chấp nhận đi theo là đã có người quản .
– Vâng..! Còn..
Ông nhìn tôi:
– Còn..cháu muốn hỏi là ai nhờ ta giúp đúng không?
– Hihi cháu tò mò muốn biết ạ!
– Là..là người mà cháu và Nhung từng thấy!
Tôi thốt lên:
– Bác bảo vệ có râu!
Ông gật đầu rồi bước đi.
– Ông..để cháu đưa ông về..cháu cũng lên trường..!
– Ta và thằng nhóc đi được! Tạm biệt các cháu!
————————————————————-
Chúng tôi ở đó hết hôm đưa anh Tuấn đi chôn .
Sau hôm ấy gặp cô chủ nhà , lấy lí do đi thực tập ở xa nên dọn đến nơi khác. Cũng là nhà thuê nhưng ở gần trường..
Vào ngày giỗ của anh Tuấn chúng tôi về thắp nén hương cho anh . Ngôi nhà bên cạnh cũng đã có người ở..Tôi nghe bố anh Tuấn nói : đó là đôi vợ chồng với hai đứa con , cô chủ nhà rao bán là họ tới mua liền. Tuần rằm mồng một họ cũng cúng thủ tục lắm!
Nhiều lần tôi đến chùa nhưng chưa khi nào gặp lại ông lão xem bói và thằng nhóc cả.Không biết ông đi đâu hay là tránh gặp tôi?
Bây giờ đây tôi đã trở thành một bác sĩ khoa mổ trong nghề được 14 năm. Các bạn của tôi cũng vậy! Chúng tôi làm việc ở những nơi khác nhau nhưng vẫn thống nhất dù bận cỡ nào cũng gặp nhau một ngày ..Đó là ngày anh Tuấn mất.
Tôi có một tổ ấm nhỏ..vợ tôi không ai khác là Diệp. Thỉnh thoảng nhắc lại vợ bị ma quỷ nhập là cô ấy hét to rồi cầm chổi đuổi đánh tôi chạy không kịp..
” Ta là ma đây hahahaha ”
—————– Hết ——————
---------