Ngôi Nhà Bí Ẩn

Chương 17

Chương 17
Tác giả : Thuhuyen Tran ( Huyền Trần )

Dắt xe vào tôi đã thấy Diệp ngay chỗ bậc hiên.

– Ngồi ngay lối đi thế này?

Diệp không nói cũng chả nhìn mà nhích sang :

– Hôm này thầy hỏi đấy! Nghỉ mà không báo, mai lên cô gặp cô Ngà.

Lúc này Diệp mới quay sang nhìn tôi:

– Tớ nói cô Ngà rồi!

– Bạn ở nhà có làm gì đâu sao không đi học? Coi chừng rớt tín chỉ đấy!

– Tớ thấy mệt nên..

Ba chúng tôi vào nhà đi xuống dưới bếp , cửa lối đằng sau mở..như có người ở đấy.

– Các bạn về rồi hả?

Tôi nhìn ra phía bụi cỏ , có người đang cầm dao phát :

– Ơ. TuấnB! Bạn lên từ bao giờ?

– Lên từ sáng! Ở nhà mà ruột gan nóng như lửa..lên mới biết anh Tuấn..

TuấnB dừng tay đi về phía tôi đứng để con dao tren nắp bể nước rồi chỉ vào bao tải dựng góc tường :

– Quà dưới quê, bố mẹ tớ gửi cho các bạn đấy!

Nhung nhảy lên :

– Nhiều thế? Cho bọn tớ cảm ơn hai bác nhé!

Các bạn phụ tớ một tay đi..

Tôi cốc đầu :

– Đúng là đồ con gái.. Nhìn thấy chùm dâu da mà sáng cả mắt..vẫn còn xanh đấy nàng!

– Tớ để trong thùng gạo chín đừng có mà ăn nhớ!

Chúng tôi nói cười rồi chụm lại nấu nướng. Diệp vẫn ngồi ngoài hiên mắt hướng về nhà anh Tuấn. Tiếng thầy và các đọc kinh rất rõ ..

Tôi bưng trái cây đặt lên bàn, bó hương để ngay đấy. Liếc nhìn ..Diệp nhắm mắt gật gù theo nhịp tụng kinh , có lúc còn nhẩm nhẩm trong miệng nữa..

– Cháu ơi cho ông hỏi..

Nghe giọng nói quen thuộc, tôi đi ra :

– Ông..! Cháu mong mãi.. Ông vào nhà đi ạ!

Tôi mở cổng, cả thằng nhóc cũng đi theo. Diệp thấy vậy vội đứng lên :

– Chào..chào ông.!

– Chào các cháu ! Xin lỗi vì ông đến muộn! Có ít quà này..

Ông nói xong thằng nhóc đưa cho tôi cái hộp bìa.

– Hihi cháu cảm ơn ạ! Bọn cháu không có ghế..ông và nhóc ngồi xuống chiếu đi ạ!

Tôi lại đặt hộp bìa cạnh đĩa trái cây trên bàn rồi pha ấm chè tàu.Những câu chuyện cùng ông được nói đến là về gia đình, công việc , thi thoảng tôi pha trò cho mọi người cười .

Gần tới giờ cơm ,tôi chạy ra quán mua bia hơi . Lâu rồi không uống.. Thật lòng một cốc thôi là tôi như mặt trời rồi..nhưng hôm nay phải uống dù say cũng sẽ dễ ngủ hơn..đêm khỏi gặp ác mộng. Trở thành bác sĩ khoa mổ không dễ chút nào! Áp lực, căng thẳng nhưng đòi hỏi sự chính xác.

Xách chai bia từ ngoài ngõ về..mà..mà sao tôi thấy đường đi vào đây giống một nơi tôi đã từng đến! Giống lắm! Chà..là nơi nào nhỉ? Tôi bắt đầu nghĩ..ôi..mà nghĩ chẳng ra..haiz.. Đầu tôi dạo này bị sao vậy? Lúc nhớ lúc quên..!

Nhìn lên mái nhà thuê, sau cái bạt bên anh Tuấn căng. Nhấp nhô nhấp nhô những bóng tròn như đầu người.. Tôi kiễng chân lên tập trung nhìn mắt không rời..thì lại không thấy. Chẳng lẽ là trộm?

– Đi mua bia lâu thế?

Thịnh ngó nghiêng ngay đầu cổng hỏi .

– Hihi tớ về đây..quán đông quá!

Trong nhà Nhung hẩy tay :

– Nhanh lên bạn ! Nguội hết đồ ăn rồi!

– Bạn cũng uống há?

– Uống sao không? Híhí

——- ——– ——-

Ăn xong tôi xung phong dọn dẹp chén đĩa. Thằng nhóc cũng xuống phụ một tay.

Nó đứng cạnh tôi nói rất nhỏ :

– Lát nữa anh vào gọt trái cây.. Mỗi thứ bổ để lại một nửa nhé!

– Chừa xong để chỗ cũ hở?

– Vâng. Anh bày ra cái đĩa khác.

Tôi nhìn..

Thằng nhóc gật đầu!

Bê trái cây xuống dưới tôi bổ làm hai. Một đĩa đặt lại trên bàn gần góc cửa sổ. Tôi châm nén hương lên cắm vào đó. Còn một đĩa để mọi người cùng ăn.

Nén hương cháy khói toả ra mùi thoang thoảng dễ chịu.. Từ khi ở kí túc xá hay chuyển về đây tôi không hề làm chuyện này ngoại trừ lúc ở nhà.

Diệp nhìn mọi người , nhìn hương cháy..lẳng lặng đi ra lấy miếng trái cây cắn ăn ngon lành. Nhai mà phát âm chẹp chẹp :

– Ngọt thật!

Tôi tròn mắt :

– Dưới này không ăn..hì hì.. Tớ thắp hưong mời cô hồn mà.!

– Tớ ăn trước..cô hồn ăn sau.!

Diệp trả lời mà cắn nhai ngấu nghiến nhìn tôi vẻ biết ơn :

– Trái cây bạn mua ngon quá!

Tôi gật đầu :

– Ngon bạn ăn nhiều vào nhớ!

Diệp gật đầu cái rộp, bưng cả đĩa ra ngoài hiên ngồi , để trái cây xuống giữa lối đi như cho cả ai ăn nữa.

Ông lão xem bói liếc mắt..nháy nháy tôi .!

—– —— ——

Gần 10h , tôi vào phòng TuấnB phủi giuờng.. Nhà bên cạnh tiếng sư thầy và các già đọc kinh vang sang đây vẫn nghe rõ từng chữ một.

– Cháu chuẩn bị xong rồi , ông và nhóc vào ngủ đi ạ!

Trên tay ông cầm bộ tam cúc :

– Mấy cháu chơi với ông một lúc nhé.!

– Vâng ạ!

Chúng tôi vào phòng TuấnB còn Diệp vẫn lặng lẽ ngồi ở hiên..

Chơi hết một ván..thắng thua ai cũng tranh luận rồi cười rồi nói..

Diệp hầm hầm thò cổ ngó vào :

– Ồn ào quá! Mọi người im lặng được không?

Thằng nhóc ngước lên :

– Chị nghe kinh hả?

– Ờ..chị nghe ..em nhỏ cái miệng đi một tí. Ở ngoài toàn là tiếng em thôi đấy!

– Vâng..em xin lỗi..hihi

Diệp nói xong ra ngoài.. Thằng nhóc theo sau cũng đi ra ngoài ấy..

Ông nói khẽ :

– Đêm đi ngủ, cháu đừng khoá cửa..cài để mở một cánh.

Tôi nhìn ông :

– Không khoá nhỡ trộm..

– Nhà đám sáng trắng trộm nào dám vào..

– Cháu hiểu rồi ạ.!

Một lúc tiếng chuông mõ cũng dừng. Cửa tôi để mở một cánh , chui vào màn nằm mà mắt tôi díu lại. Có men bia người cứ ngà ngà. Bên cạnh Thịnh và Nhung mỗi đứa một quyển truyện. Chắc chưa buồn ngủ..

Tôi chỉ thấy thế rồi chả hay biết gì nữa..

… Rõ là ngủ mà tôi lại đi đâu thế này?

– Cháy! Cháy! Cứu cứu!

Tôi đứng trước một xí nghiệp đang bốc cháy ngồn ngột. Phải rồi! Tôi đang nằm mơ..mơ tiếp giấc mơ đêm qua.

Khói bốc lên đen kịt cả một khoảng. Bác bảo vệ chạy về cũng là lúc xe cứu hoả tới.

Cánh cổng được mở, cầu dao phía trong đã ngắt xuống , những vòi nước xối xả nhưng không dập hết ngọn lửa. Có lẽ do chập điện từ trong kho, cuộn vải chất đống ấy cháy như hung thần , không tài nào ngăn được.

Rất lạ..đám cháy như thế mà tôi lại đi lại dễ dàng, bước qua ngọn vào trong..nhiều người cơ thể như ngọn đuốc giãy giụa kêu gào trong vô vọng.

Vụt….

Ùm..

Có ai đấy chạy ra phía sau.. Cố mở nắp bể nước ngầm nhảy xuống đó..

Rất rất lâu..cuối cùng cũng dập được ngọn lửa. Người ta khênh ra những xác người cháy đen thui. Dưới bể nước vớt lên là một phụ nữ toàn thân cháy nham nhở vết phỏng toác cả da . Mặt lem lem..tôi vẫn nhận ra là chị Mạc – người Trung Quốc, lúc đi cùng cô lái xe kia đến.

Bác bảo vệ vào cứu cũng bị kẹt trong ấy..người ta kéo cái xác dưới gầm máy khâu..còn mỗi khuôn mặt có thể nhìn thấy .. Chiếc mũ rơi !

Tôi há miệng :

– Ôi.. Bác bảo vệ..là ..người có râu trên thanh gỗ trên mái trong nhà tắm mà tôi đã gặp..

Không.Không thể như thế chứ!

Kh..ông!

….

– Tuấn..bạn bạn..bạn lại mơ ác mộng hả?

Tôi vã mồ hôi tỉnh giấc :

– Ừ..mấy hôm nay tớ toàn mộng mị.

Thịnh nằm xuống bên cạnh :

– Mong sao sớm trả nhà này cho xong.! Nhiều chuyện xảy ra quá..thấy lo.

– Ừ.. Tưởng uống bia vào ngủ dễ mà..hic hic

Tôi lau mồ hồi , nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ nhanh chóng.

Tôi lại mơ…

Có hai người phụ nữ gặp nhau. Rất dễ dàng tôi nhận ra là cô lái xe đυ.ng phải tôi và cô chủ nhà thuê này.

Hình ảnh cô chủ nhà cùng một thầy pháp trấn yểm bốn xung quanh khu đất đã được sang bằng. Họ cúng khấn nhiều lắm. Sau ấy ngăn nó làm đôi xây thành hai gian nhà lúc nào cũng được dọn sạch sẽ. Có anh Tuấn ngồi ghế đá ngoài cổng. Cũng có một nhóm người ở gian bên cạnh nhưng sau đó lại dọn đi.

wwwww … wwwww

Có đám sinh viên kia từ đằng xa đi tới, đằng sau xe đạp ai nấy đều chở rất nhiều đồ.. Bọn họ đi vào trong..

Anh Tuấn ngó sang từ hàng rào tường bắt chuyện.

Ơ..sao lại là tôi ..Thịnh.. Diệp.. Nhung..TuấnB thế này?

Tôi choàng mở mắt ! Đồng hồ chỉ 2h sáng..

---------