Cô lại gọi một số khác, là Tô Mộng, không biết cô thế nào, có đủ nước hay không?
Nửa ngày sau, cô buông di động xuống, xong rồi, giờ thì hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài, điện thoại Tô Mộng tắt máy, tám phần là không có điện, ngày hôm qua cô quên nhắc cô ấy nhớ sạc pin điện thoại mỗi ngày, tính tình cô ấy luôn như vậy, hay quên sạc pin di động, mỗi lần đến công ty đều là cầm di động đi sạc, giờ thì tiêu rồi, liên hệ không được.
Phương Tử Thư vội vàng lật xem di động, chỉ thấy trên mạng tràn lan những hình ảnh thảm thiết làm cô kinh hãi, làm cô sợ hãi, cô vội vàng đóng di động lại, đã không có cách nào xem tiếp, nhưng là, một hồi, cô lại cố nén cảm giác ghê tởm, tiếp tục lật xem, nhìn, dù ghê tởm cũng phải nhìn.
Cô cần thiết làm quen những hình ảnh này, Tần Xuyên nói rất đúng, về sau, bọn họ cần thiết phải đi đối mặt, trừ phi, cả đời này bọn họ không đi ra ngoài, nhưng mà, sao có thể được chứ.
Cô đứng lên, chuẩn bị đi WC, ngồi trên bồn cầu, tâm cô vẫn luôn có chút nóng nảy không thoải mái, thẳng đến lúc đứng dậy, lại phát hiện không có nước.
Không thể nào, không có nước?
Cô không tin lại dùng ta đè đè, vẫn không có nước.
Là bồn cầu bị hư, hay là…… Thật sự không có nước, cô vội vàng mở vòi nước ra, bên trong vòi nước thật sự đã không có nước, một giọt nước cũng đã không có, giờ thì làm sao sống nổi đây, mới vừa cúp điện, giờ lại cúp nước.
Cô vội vàng chạy tới trên ban công.
“Tần Xuyên, Tần Xuyên……” Cô lớn tiếng kêu tên Tần Xuyên.
Tần Xuyên đã đi tới, thần sắc rất kém cỏi, cả khuôn mặt đều âm u.
“Không có nước”.
“Tôi biết”, Phương Tử Thư gật đầu, “Anh có trữ nước không?”
“Có,” Tần Xuyên gật đầu, “Có trữ, nhưng không nhiều lắm,” Anh nhăn chặt mi, anh cũng muốn trữ nhiều một ít, bất quá, trong nhà anh gần như không có bao nhiêu đồ vật để đựng nước, ngay cả cái bồn hoặc cái chậu cũng không có, anh đều trữ nước vào máy giặt luôn rồi.
Muốn ăn, muốn uống, còn muốn đi WC, đã không có nước, người căn bản không có cách nào sống sót.
“Tần Xuyên, Tần Xuyên……” Phương Tử Thư kéo kéo dây thừng.
“Tôi trữ nước nhiều, anh đừng lo lắng, chúng ta sẽ căng thật lâu.”
Tần Xuyên khẽ gật đầu với cô, anh hiểu Phương Tử Thư đang nói gì, thần sắc anh hoãn hoãn, nhưng mà thanh âm vẫn cứ có chút nặng nề, “Phải dùng nước, lấy của tôi là được.”
Buổi tối trong lúc đang ngủ, bỗng nhiên Phương Tử Thư giật mình ngồi dậy.
Cô sờ sờ chăn đang đắp, đều đã ướʈ đẫm.
Là cô ra mồ hôi, hay là đái dầm a?
Mặt cô biến đổi không ngừng, một hồi xanh một hồi đỏ, không thể nào, cô thật sự đái dầm à, cô lại sờ sờ dưới thân, quả nhiên, cả người cô đều ướʈ.
Trời a, cô che mặt lại, nếu như bị người khác biết, mặt mũi cô đời này đều phải mất hết.
Nhưng mà, nghĩ kĩ lại, lại thấy không có khả năng a, cô vội vàng buông tay.
Dù cô thật sự đái dầm, cũng không có khả năng tiểu ướʈ nguyên tấm chăn đi.
Vậy vì sao nó lại ướʈ?
Lát nữa hãy suy nghĩ, đi thay đổi quần áo và chỗ ngủ đã.
Cô đem chăn đều ôm vào trong không gian, một hồi đem chăn giặt sạch rồi phơi. Sau khi cúp nước, cô phát hiện nước ở trong không gian có thể tùy tiện dùng, sẽ không ảnh hưởng gì hết, nhưng chỉ cần mang ra ngoài dùng, sẽ ảnh hưởng đến năng lượng trong không gian, ví dụ như tốc độ sinh trưởng của cây trồng, ảnh hưởng đến các tài nguyên có sẵn trong không gian. Cho nên, vừa vào không gian, cô cũng có thể lớn mật giặt qυầи áσ, có khi, cũng có thể chịu đựng lạnh mà tắm rửa gội đầu.
Nhờ vậy mà cô không sợ lạnh như trước nữa, chứ gặp hồi trước cô không dám làm vậy đâu.