Bầu trời bên ngoài xám xịt, đây là thời tiết trong nửa tháng nay, vẫn luôn xám xịt như vậy, rất áp lực, đã thật lâu, bọn họ đều không có gặp qua ánh mặt trời.
Buổi sáng, cô mở tủ lạnh, tủ lạnh đã sớm không còn điện, cho nên cô không dám để đồ vật ở bên trong, hiện tại thời tiết không nóng không lạnh, nhưng là có chút đồ vật, vẫn dễ dàng quá hạn. Cuối cùng, cô chỉ có thể đem mấy thứ này đều ném vào kho hàng nhỏ bên trong không gian.
Từ trong không gian lấy ra một l*иg bánh bao, là cô gói sẵn trước khi tận thế tới, còn có chút lạnh, bất quá hâm nóng là ăn được rồi.
Chờ đến khi làm xong cơm sáng, ngày cũng chỉ vừa sáng mà thôi.
Phương Tử Thư nhìn thời gian trên di động.
Không sai biệt lắm, cũng vừa mới 8 giờ.
Theo lý mà nói, lúc này mặt trời đã mọc, mà hiện tại, ngay cả bóng dáng mặt trời cô đều không thấy qua.
Cô kéo dây thừng, cũng không biết anh đã dậy hay chưa.
Bất quá, hiển nhiên là cô đã xem nhẹ đồng hồ sinh học của Tần Xuyên, anh còn dậy sớm hơn cô.
“Đã cúp điện”, sắc mặt Tần Xuyên không tốt lắm, mà tâm tình Phương Tử Thư cũng càng thêm trầm trọng. “Đúng vậy, cúp điện rồi” Cô lẩm bẩm nói, “Cũng may, nhà tôi dùng khí thiên nhiên, bằng không, chúng ta ngay cả nước ấm đều uống không được, nếu thật sự mấy ngày sau ngay cả khí thiên nhiên cũng hết, cũng chỉ có thể ăn mì gói sống.”
Phương Tử Thư cầm một cái bánh bao ngồi bên cạnh ban công, như vậy cũng có thể cùng Tần Xuyên tâm sự.
“Còn vụ nước thì sao, anh đã hứng nước chưa?”
“Rồi,” Tần Xuyên gật đầu, “Vẫn luôn đều chuẩn bị, mỗi ngày tôi đều đổi mới thùng nước đâu, không có điện, nghĩ đến, nước cũng kiên trì không được bao lâu nữa.”
Hai người lần này đều không còn lời gì để nói, bởi vì, tâm tình của bọn họ đều thực trầm trọng, thật sự rất nặng, giống như là có thứ gì đè ở trong lòng, vô luận như thế nào, cũng không có cách nào vơi bớt đi một chút.
Tâm tình Phương Tử Thư kỳ thật rất chua xót, mạt thế đáng chếŧ, cô chịu đủ rồi, cô thật là chịu đủ rồi.
Đóng cửa sổ lại, cô từ trong không gian lấy ra di động đã sạc điện, đầu tiên là gọi điện thoại cho Dương Hi.
Thực mau, điện thoại đã kết nối.
“Dương Hi, cúp điện, chỗ cậu có cúp điện không?”
“Cúp rồi,” tiếng Dương Hi nghe rất ủ rũ, “Tử Thư, di động điện dùng tiết kiệm điện đi, không có việc gì không cần dùng, nhà của tớ lúc ấy có mua máy phát điện, cho nên cũng may có điện để dùng, cậu nhớ cố gắng dùng tiết kiệm một chút, hiện tại thứ duy nhất có thể cho chúng ta biết tình huống bên ngoài chỉ có di động mà thôi.”
“Tớ biết rồi”, Phương Tử Thư chỉ trả lời, cũng không nói gì thêm, bởi vì thật sự không có gì có thể nói, dù dùng tiết kiệm đến đâu, luôn có một ngày sẽ dùng hết điện, dù có bao nhiêu cục sạc, đều là không đủ dùng, cô so người khác còn đỡ một chút, bởi vì cô có không gian, có ăn, có máy phát điện, có nước, nhưng mà những người khác thì sao.