Edit: YUI
Cô không biết đã gửi bao nhiêu đồ vật vào kho hàng, nhưng chỉ cần kho hàng nhỏ đầy, một lúc sau nó lại trống rỗng.
Phương Tử Thư nghĩ món đồ mình vừa gửi vào, kết quả nó lại xuất hiện trong tay cô.
Mà trên thùng đồ vật còn có ký hiệu cô vừa đánh dấu trên đó.
Cho nên, cô không hề nghĩ sai.
Cô vỗ vỗ mặt đất chỗ kho hàng, “Thực xin lỗi, mình đã oan uổng cậu, mình xin lỗi cậu nhaa.”
Kho hàng có vẻ ngoài nhỏ bé, không ngờ lại có càn khôn, rốt cuộc nó lớn cỡ nào, Phương Tử Thư thật đúng là không biết.
Đã có chỗ chứa đồ, cô đem tất cả đồ vật mình đã mua trong thời gian qua, toàn bộ đều đặt hết vào không gian.
Nếu hiện tại không cần lo không có chỗ chứa vật tư, như vậy, cô phải bắt đầu tích trữ thêm một mớ vật tư nữa mới được.
Chỉ là, tiền trong túi cô rất hạn hẹp, làm sao bây giờ, không có tiền a, đây là trọng điểm, là nan đề, đồng dạng, cũng là hiện thực.
Cuối cùng cô cắn răng, cầm giấy chứng nhận bất động sản đi ngân hàng vay tiền, vay được hơn 40 vạn (400.000 tệ khoảng 1,4 tỷ tiền VN), cũng không sai biệt lắm, nhà là di vật ba mẹ để lại cho cô. Cho nên cô không thể bán, cho dù là về sau tận thế. Còn số tiền này, nếu tận thế không có tới, như vậy cô sẽ chậm rãi trả từ tư, dù sao cô chỉ cầm nhà mà không phải bán nhà.
Cô nắm chặt thẻ ngân hàng trong tay, dùng sức cắn môi, ân, quyết định, cứ làm như vậy.
Cô liên tiếp ngồi xe mấy tiếng đồng hồ, tới chỗ mấy ngày hôm trước cô liên hệ đặt mua đồ ăn.
Cô dùng hết mười mấy vạn mua gạo, bột mì, dầu ăn, còn nhờ xưởng giao tận nhà.
Hôm qua cô mới đi thuê một kho hàng tạm thời, gạo, bột mì, dầu ăn đều sẽ được đưa đến kho hàng đó. Còn những vật tư khác, cô sẽ đi thị trường bán sỉ thực phẩm, mua đồ ở chỗ đó vừa thuận tiện vừa đầy đủ các mặt hàng mà cô cần, nhưng giá cả sẽ mắc hơn mua tại xưởng. Có điều những vật tư cần mua số lượng nhiều cô đều lựa chọn mua trực tiếp tại xưởng hoặc nhà sản xuất.
Cô mở ra kho hàng mà mình đã thuê, nhìn thấy bên trong chất đầy từng túi gạo, bột mì, còn có từng thùng dầu ăn, cơ hồ đều muốn xếp thành núi.
Chỉ cần cô đi ngang qua thôi, mấy thứ này sẽ biến mất chỉ trong nháy mắt.
Chờ đến từ bên trong kho hàng đi ra, cả người ướt nhẹp như mớt vừa rớt xuống sông vậy.
Thật sự là quá mệt mỏi, cô lau mồ hôi trên trán. Lần này, xác thật có hơi quá sức cô rồi, nguyên một kho hàng đồ ăn nhét hết vào trong không gian. Thật đúng không phải chuyện dễ dàng chút nào.
Cô tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, thuận tiện cũng cho hai chân mệt mỏi cả ngày nay được nghỉ ngơi một chút.
Đột nhiên cô vô trán một cái, xem cô ngu chưa này, ngồi ở chỗ này làm cái gì, vào không gian nghỉ ngơi cho khỏe, vừa sạch sẽ, vừa có nước uống, còn có thể nằm trên giường nghỉ ngơi.
Thân hình chợt lóe, cô đã vào trong không gian. Đầu tiên tới giếng nước hứng một chậu nước, rửa tay và mặt sạch sẽ, lại lấy cái ly hứng một ca nước lớn uống cho đã khát.
Vào bên trong trúc lâu, cô thay đổi một bộ quần áo rồi nằm xuống nghỉ ngơi một chút.
Sau khi nghỉ ngơi tốt, cô vào bên trong kho hàng nhỏ, bên trong ngoại trừ mấy thùng bánh quy, , không có nhiều đồ vật cho lắm, đống gạo và bột mình, đều bị kho hàng chuyển tới một không gian khác.
Đúng rồi, cô còn phát hiện kho hàng nhỏ còn một chỗ tốt. Đó chính là thời gian trong không gian là yên lặng. Vì sao cô lại biết à, có một lần cô dùng di động xem thời gian mới phát hiện, thời gian trong kho hàng không trôi qua, cô không tin nên chạy một vòng trong trúc lâu xem thử, thời gian trong trúc lâu vẫn chạy bình thường, chỉ có thời gian trong kho hàng nhỏ là yên lặng mà thôi.