Đúng rồi, còn có kho hàng nhỏ phía dưới trúc lâu, tuy rằng hơi ít một chút, nhưng có thể dùng để cất vài thứ, cùng lắm thì, để thêm ở bên ngoài đất bằng, vật tư để trong phòng cô không an toàn chút nào, đặt trong không gian càng an toàn và phương tiện, nếu kho hàng trong trúc lâu có thể lớn chút thì tốt biết mấy.
Cô đứng lên, lại một lần ra tới, đã ở trong phòng của mình, cô đi vào phóng chứa đồ, bên trong đều là một đống vật tư chất đầy lên nhau, đủ loại thực phẩm chân không và đồ ăn vặt.
Cô cầm lấy một thùng đồ ăn vặt, người đã đi vào không gian. Cô phát hiện, chính mình vào không gian từ đâu, khi ra tới sẽ ra ở chỗ đó, như vậy ít nhất cô có thể bớt đi vài bước. Cô đem thùng hàng đặt bên trong kho hàng.
Cứ như vậy một hồi ra ra vào vào, khuân vác đồ vật. Vài ngày sau, cô liền cảm giác có chút không thoải mái, có thể là số lần tiến vào không gian quá mức thường xuyên, nên hơi mệt mỏi.
Cô ngồi ở tiểu trúc lâu trong không gian nhìn kho hàng, nhưng hiện tại nơi này chỉ chất có một ít đồ, mà căn phòng bên ngoài còn có nhiều đồ như vậy.
Cô nghĩ, nếu cả người cô không đi ra ngoài, chỉ là làm đồ vật tiến vào, có thể chứ?
Không được, cô phải thử một chút, bằng không dọn từng cái một, chắc mệt ch·ết cô quá, đống vật tư đó chính là thành quả cô tích lũy gần ba tháng, sao có thể dọn nổi chỉ trong mấy ngày được chứ.
Cô nhắm mắt lại, nghĩ tới đống vật tư bên ngoài, kết quả liền cảm giác trước mắt chợt lóe, lại mở hai mắt ra, bên trong kho hàng quả nhiên nhiều một thùng bánh quy, cô hưng phấn ôm thùng đồ cười phá lên, thì ra có thể làm được thật nha a.
Loại năng lực này gọi là tinh thần lực thì phải.
Cô đem đồ vật đều sắp xếp chỉnh tề, chính là nhà kho quá nhỏ, không chứa được bao nhiêu đồ vật, thẳng đến khi cô đem kho hàng nhỏ nhét đến tràn đầy, suy ghĩ có nên đem dư lại đồ vật chất ra bên ngoài hay không, dù sao bên ngoài còn khoảng đất trống rất lớn.
Kết quả cô vừa quay đầu đi, lại phát hiện kho hàng nhỏ bỗng nhiên trống không, không còn bất cứ đồ vật nào trong kho hàng hết.
Không, cô không tin vuốt mặt đất, không thể nào, đồ của cô đâu rồi. Đồ ăn vặt, thực phẩm chân không đâu. Sao lại thế này, chẳng lẽ kho hàng đã đem vật tư của cô nuốt hết rồi hay sao?
Trời đất ơi, không quá đáng đến vậy chứ, không gian còn biết ăn trộm à.
Cô ngồi trong kho hàng nửa ngày trời, cũng hờn dỗi hết nửa ngày, không chỉ bởi vì mất đi đống vật tư, mà còn thấy tức cho bản thân mình, phí công dọn đồ giờ lại mất hết không còn gì cả.
Cô cảm thấy thật là ủy khuất quá mà.
“Bánh quy mình mua nhân dịp giảm giá, tiếc quá đi mất!” Cô phải tham gia săn sale mới đoạt được một thùng đấy. Kết quả cô mới nói xong, bỗng nhiên một thùng bánh quy xuất hiện ngay trước mắt cô. Cô vội vàng bế thùng bánh quy lên, đúng là thùng này a, không sai vào đâu được, bởi vì trên thùng có một góc bị thủng, cô còn dùng băng dán dán lại.
“Di?” Cô dụi dụi mắt, chẳng lẽ kho hàng nhỏ sau khi được chất đầy hàng hóa, sẽ tự động ẩn hình, hay là kho hàng nhỏ có thể kết nối với một không gian khác, cho nên sau khi chất đầy vật tư, nó sẽ được gửi thẳng vào một không gian khác để có thể chứa vật tư khác nữa.
Không được, cô phải thử một chút, cô trở về phòng mình, lấy ra bút đánh dấu lên mấy cái thùng lớn lớn bé bé, khi trải qua tay cô, đồ vật biến mất chỉ trong nháy mắt.