Giờ ra chơi, trong khi mọi người đang nghỉ ngơi, trò chuyện với nhau thì Hồng Vân vẫn đang ngồi vắt não suy nghĩ cách giải bài tập.
Lớp học lúc này khá ồn ào. Vì thế cô cũng rất khó để có thể tập trung làm bài.
Vì cảm thấy đói bụng nên Hồng Ngọc lên tiếng rủ hai người bạn thân của mình: "Ê bọn mày, ra căng tin kiếm gì đó ăn đi. Tao đói quá à."
Người nào đó không cần suy nghĩ, lập tức gật đầu đồng ý với cô người yêu của mình. Thấy vẻ mặt của bạn gái trông cưng quá, cậu không kìm lòng được mà đưa tay ra véo má.
Hồng Vân nói: "Chờ tao làm nốt bài này đã nhé."
Dứt lời, cô tiếp tục cắn bút suy nghĩ cách làm.
Thấy vậy, Hồng Ngọc liên tục mè nheo: "Thôi mà, bài này mai mới phải nộp nên tối mày về nhà làm cũng được cơ mà. Giờ không đi ăn là hết giờ ra chơi á. Đứng dậy đi luôn nào."
Trước sự đáng yêu của cô bạn thân, Hồng Vân bất lực đành gấp sách vở lại.
Sau đó cô đứng dậy đi cùng Khánh Nam và Hồng Ngọc ra căng tin mua đồ ăn.
Hôm nay, trông căng tin có vẻ đông hơn mọi ngày. Nhưng điều đặc biệt là đa số ở đây đều là học sinh nữ.
Thấy ánh mắt của mọi người đang hướng về một phía, Hồng Vân cùng hai người bạn của mình tò mò nên cũng đưa mắt nhìn theo.
Cách đó không xa, thầy Phong đang ngồi ăn bánh.
Hồng Vân chưa kịp mừng rỡ gọi tên thầy thì cô để ý thấy người ngồi đối diện thầy hình như là cô Thủy Tiên.
Hồng Ngọc nhìn rõ mọi thái độ trên khuôn mặt của Hồng Vân, cô nàng nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô bạn thân của mình và nói: "Đồng nghiệp ăn chung với nhau là chuyện bình thường thôi. Mày đừng suy nghĩ nhiều làm gì."
"Phải rồi đấy Vân ạ, cô Tiên mới về trường mình nên chắc chưa thân quen với ai ngoài thầy Phong ý mà."
Khánh Nam cũng vô vai an ủi cô bạn thân.
"Ừm, tao không sao."
Tuy miệng nói là không sao nhưng Hồng Vân không hề hay biết lúc này trông cô khó coi như thế nào. Dù môi mỉm cười nhưng nụ cười ấy không chân thật chút nào. Có vẻ như cô chỉ cố gắng nở nụ cười để hai người bạn của mình yên tâm.
Tất nhiên là Khánh Nam và Hồng Ngọc đều nhận ra điều đó. Bởi họ đã làm bạn với nhau mấy năm rồi kia mà.
Làm sao họ có thể không biết tâm trạng thực sự của Hồng Vân được cơ chứ!
Sau khi mua đồ ăn xong, ba người bạn tìm chỗ trống rồi ngồi yên vị trên chiếc bàn cách chỗ thầy Phong ngồi không xa.
Đột nhiên, ánh mắt anh dừng lại ở người con gái quen thuộc. Anh nhìn thấy cô đang ngồi ăn cùng bạn bè nên khẽ nở nụ cười.
Thấy Tuấn Phong đang không chú ý tới mình, Thủy Tiên lên tiếng hỏi: "Phong này, tối nay cậu có bận gì không?"
Phải mất vài giây sau anh mới trả lời đồng nghiệp: "Mình phải đi dạy thêm."
"Vậy à, mình cứ tưởng cậu rảnh nên mình còn đang tính rủ cậu đi xem phim. Thôi để khi khác vậy."
Thủy Tiên tỏ vẻ tiếc nuối nhưng vẫn không quên nở nụ cười thật tươi ngay sau đó.
Chợt cô nàng đưa tay lên quệt trên khoé môi của Tuấn Phong. Sự việc xảy ra rất nhanh khiến anh không kịp trở tay.
Sau đó cô nhẹ nhàng giải thích: "Cậu dính sốt trên miệng."
"Cảm ơn cậu. Lần sau cậu nói để mình tự lau là được."
Vừa nói, anh vừa lấy khăn giấy lau lại lần nữa.
Mọi hành động của thầy cô đều được rất nhiều học sinh trông thấy.
Mấy học sinh nữ ngồi gần bàn Hồng Vân phấn khích reo lên:
"Uầy tình cảm quá đi! Cô Tiên vừa lau sốt dính trên miệng cho thầy Phong kìa."
"Họ quả là một cặp đôi đẹp. Trai tài gái sắc quá hợp luôn."
"Tui mong tới ngày thầy cô công khai hẹn hò quá."
Hồng Vân nghe rõ mồn một lời mọi người xung quanh bàn tán. Tuy rất tức giận nhưng cô vẫn ngồi ăn nốt cái bánh. Bởi đồ ăn không có tội, cô không muốn trút giận lên chúng. Vả lại cô cũng không muốn lãng phí thức ăn.
"Chỉ là lau hộ chút xíu thôi à. Mày đừng để tâm Vân ạ."
Hồng Ngọc nói nhỏ vào tai Hồng Vân như sợ bạn của mình sẽ nghĩ nhiều.
Cô khẽ gật đầu, mỉm cười.