Sáng hôm sau, Hồng Vân đi tới trường tâm trạng không mấy vui vẻ.
Tại lớp, Hồng Ngọc đang ngồi cạnh Khánh Nam nói chuyện.
Thấy bộ dạng của cô, Hồng Ngọc lên tiếng hỏi: "Ủa Vân, sao mắt mày nhìn lờ đờ như thiếu ngủ vậy? Hôm qua mày ngủ không ngon à?"
Cô gật đầu thay câu trả lời và tiếp tục đi về chỗ ngồi.
Khánh Nam hỏi han: "Mấy giờ mày mới ngủ được thế?"
"Hình như là tầm hai hay ba giờ sáng ý."
Hồng Ngọc chẹp miệng nói: "Khϊếp, vậy thì nay mày học không nổi rồi."
Được một lúc, Hồng Vân mới nhận ra có điều gì đó khác thường. Cô đưa mắt nhìn chằm chằm về phía hai người bạn thân của mình.
"Sao hai bọn mày cứ nắm tay nhau thế?"
"Ừ thì..."
Hồng Ngọc ấp úng.
Khánh Nam tươi cười, đưa tay đang nắm tay Hồng Ngọc lên cao, như muốn công khai cho cả lớp thấy.
"Bọn tao giờ là người yêu của nhau rồi. Tao có quyền nắm tay người yêu của tao chứ."
Dứt lời, Khánh Nam không ngần ngại đặt nụ hôn lên tay của bạn gái, rồi bày ra vẻ mặt đắ ý của người chiến thắng.
Hồng Ngọc lập tức đỏ mặt, đánh nhẹ vào tay của Khánh Nam.
Hồng Vân bĩu môi nói: "Mày có nhất thiết cần thể hiện chủ quyền trước mặt tao vậy không?"
"Tao thích vậy á."
Khánh Nam bật cười vui vẻ.
"Vâng. Dù sao cũng chúc mừng hai bạn trẻ đã thành đôi nhé! Nhớ phải đổi xử tốt với nhau nha."
"Cảm ơn mày nha."
"Tao nhất định sẽ đối xử tốt với Ngọc gấp mười lần trước kia."
Cô cười: "Nói được phải làm được đấy."
"Tất nhiên rồi."
Thấy hai người bạn thân của mình hạnh phúc như vậy cô liền cảm thấy tâm trạng đã khá lên đôi chút. Nhưng chỉ vài giây sau, khi nghĩ tới chuyện bản thân, Hồng Vân lại khẽ thở dài.
Hồng Ngọc tinh ý nhìn ra biểu hiện khác thường của bạn thân nên lo lắng hỏi: "Bộ mày có chuyện gì hả Vân?"
"Có gì thì kể cho bọn tao nghe đi."
Cô nhìn quanh một lượt lớp, chắc chắn rằng không có ai nhìn về hướng này, rồi mới ngập ngừng nói nhỏ: "Hình như tao lỡ thích thầy Phong rồi."
"Úi giời, tưởng chuyện gì. Mày thích thầy Phong thì cũng đâu có sao. Thầy đẹp trai như vậy, giỏi giang như vậy. Mày thích thầy là chuyện bình thường mà. Với cả con gái trường mình thiếu gì đứa thích thầy giống mày." Hồng Ngọc cười cười, vỗ vai cô. "Mày làm tao cứ tưởng chuyện gì nghiêm trọng lắm cơ."
Khánh Nam nhíu mày hỏi: "Trong đó không có mày đúng không Ngọc?"
"Tất nhiên rồi. Tao chỉ ngưỡng mộ thầy thôi. Chứ trong tim tao giờ chỉ có mình mày. Làm gì còn chỗ cho người khác."
Hồng Vân lắc đầu ngao ngán, thở dài nói: "Nhưng bọn mày biết không... thầy Phong có người mình thích rồi. Hơn nữa thầy còn đang chờ đợi người ta."
"Họ đã là người yêu của nhau chưa?"
Hồng Ngọc hỏi cô bạn thân.
"Hình như là chưa."
"Thế mày vẫn còn cơ hội mà."
Thấy bạn thân của mình vẫn đang rối ren, Khánh Nam lên tiếng cổ vũ: "Xông lên đi bạn tôi. Đã thích người ta thì phải thể hiện lòng mình ra. Chẳng phải mày từng nói với tao vậy sao?"
"Nhưng tao sợ thầy Phong sẽ thấy tao phiền. Tao sợ thầy sẽ không muốn nói chuyện với tao nữa."
"Tao nghĩ thầy Phong sẽ không như vậy đâu. Mày đâu có làm gì quá đáng đâu. Mày chỉ muốn thể hiện tình cảm của mình cho thầy biết thôi mà." Hồng Ngọc mỉm cười an ủi Hồng Vân. "Vả lại yêu một người cũng đâu có gì là sai trái đâu.
Cô cắn môi, trầm tư suy nghĩ.
"Đừng do dự nữa. Cùng lắm thì mày nói ra, thầy từ chối rồi mày buông bỏ thôi. Còn hơn là mày cứ ôm hi vọng vào mình."
Khánh Nam dõng dạc nói.
"Nam nói đúng đấy. Dù sao cũng sắp ra trường rồi mà. Còn gần tám tháng nữa thôi."
"Tao nên làm gì bây giờ?"
Hồng Ngọc đáp: "Mày cứ thể hiện tình cảm của mày ra cho thầy thấy đi. Từ từ rồi nói hết lòng mình cho thầy hiểu là được."
"Tao thấy em yêu của tao nói đúng đấy. Nói chung là bọn tao luôn ủng hộ mày. Cố lên nhé!"
Lúc này, cô đã có tinh thần phấn chấn hơn trước, ngẫm nghĩ thấy hai người bạn thân của mình nói cũng đúng.
Cô mỉm cười nói: "Ừm, cảm ơn bọn mày nhiều."