Tô Minh Nhiễm cụp mắt xuống, không cãi lại cũng không giải thích nữa, cậu không hiểu tại sao ngay cả Cố Bái cũng không chịu tin cậu.
Đột nhiên Tô Minh Nhiễm nhận ra điều gì đó, hỏi: "Có phải cậu thích Kỳ Tinh Hà không?"
Cố Bái vì câu nói này mà bắt đầu lắp bắp: "Cậu cậu cậu nói bậy bạ gì vậy!"
Thắc mắc bấy lâu nay của Tô Minh Nhiễm đã được chứng thực, đột nhiên hiểu ra tại sao thái độ của Cố Bái đối với cậu lại thay đổi dễ dàng như vậy.
Thích một người không cần đến hàng ngàn bằng chứng vẫn có thể dễ dàng tin vào những lời người đó nói, vì vậy Tô Minh Nhiễm có nói thêm bao nhiêu, giải thích thêm bao nhiêu cũng vô ích.
Chỉ là Tô Minh Nhiễm có hơi buồn, cậu tưởng Cố Bái có lẽ sẽ thích cậu, cũng buồn vì trên thế giới này, không một ai thích cậu.
"Minh Nhiễm, tôi vẫn coi cậu là bạn, nên mới khuyên cậu vài câu." Cố Bái thở dài: "Tinh Hà không có ác ý với cậu, cậu ấy thực sự coi cậu như anh trai ruột vậy, cậu ấy rất tốt bụng, ngay cả kiến bò ngang cũng không nỡ giẫm, càng không thể làm gì cậu được."
Tô Minh Nhiễm không nghe lọt một chữ nào, cậu buồn bã nhìn Cố Bái, Cố Bái thích người trong đó, nhưng người trong đó có thật lòng thích cậu không?
Kỳ Tinh Hà thích Cố Bái con người này, hay thích gia thế của Cố Bái?
Nhưng điều này không quan trọng nữa rồi, số phận của một người không phải do cậu quyết định, huống hồ Cố Bái đã không tin cậu nữa rồi.
Cố Bái nói xong thì vào lại phòng bệnh, Tô Minh Nhiễm một mình đứng ở hành lang rất lâu.
Có vẻ như từ lúc về nhà, Tô Minh Nhiễm đã nhảy từ hố lửa này sang hố lửa khác.
Cậu thường nghĩ, thời gian cậu về nhà họ Tô đau khổ hơn, hay thời gian bị bọn buôn người bắt đi ăn xin đau khổ hơn?
Cậu so sánh đi so sánh lại, thấy thời gian ở nhà họ Tô vẫn đau khổ hơn.
Bị bọn buôn người bắt vào phòng tối có bạn bè cùng nhau sưởi ấm, cũng có chị gái bị bọn buôn người bán đến đó sẽ đau lòng chăm sóc họ.
Mặc dù mỗi ngày đều sống trong sợ hãi bị đánh đập, nhưng chỉ cần nghĩ đến người nhà có thể đang ở ngoài tìm họ, có hy vọng thì cuộc sống cũng không khó khăn lắm.
Không giống như ở nhà họ Tô, không thấy một tia hy vọng nào, mỗi ngày sống như cái xác không hồn.
Ở hành lang rất lâu, Tô Minh Nhiễm đẩy cửa hành lang đi về phía phòng bệnh của Kỳ Tinh Hà.
Trong phòng bệnh, Cố Bái đã không còn nữa, chỉ có một hai y tá đang kiểm tra cơ thể Kỳ Tinh Hà.
Y tá muốn lấy máu Kỳ Tinh Hà đi xét nghiệm, nhưng bị Kỳ Tinh Hà ngăn cản.
"Em không lấy! Em có làm sao đâu!"
Y tá kiên nhẫn giải thích với cậu ta: "Cha cậu dặn chúng tôi phải kiểm tra toàn thân cho cậu, nếu cậu không làm, cha cậu sẽ lập tức đến đây trông cậu làm."
Y tá cũng không hiểu, lúc đầu Kỳ Tinh Hà rất hợp tác, đến lúc lấy máu thì lại không muốn, giằng co rất lâu, y tá phải đảm bảo nhiều lần rằng chỉ lấy máu xét nghiệm, kết quả xét nghiệm sẽ được giao cho cậu ta ngay chứ không đưa cho người khác, Kỳ Tinh Hà mới chịu.
Tô Minh Nhiễm nhìn một lúc, đợi đến khi các y tá đều ra ngoài mới nói: "Diễn đủ chưa? Cậu đã nói gì mà khiến Cố Bái tin cậu như vậy."
Kỳ Tinh Hà ôm canh xương sườn mà Cố Bái đặc biệt mang từ nhà đến cho cậu ta, khoe khoang: "Sao, anh ghen tị à?"
Tô Minh Nhiễm thật ra không muốn đến nói những lời này với Kỳ Tinh Hà, nhưng cậu muốn biết Tiểu Hoàng rốt cuộc đã bị Kỳ Tinh Hà phát hiện ra như thế nào, tại sao một con chó lại khiến Kỳ Tinh Hà ghét đến vậy.
"Cố Bái thế nào tôi không quan tâm, cậu cũng không được quan tâm. Tôi đến đây là muốn hỏi, con chó của tôi đã chọc gì đến cậu."
Nói đến chuyện này, bộ mặt tiểu nhân của Kỳ Tinh Hà lộ ra trần trụi: "Vì mày chứ sao, mày là một con chó của nhà họ Tô, tao không gϊếŧ được mày, nhưng tao có thể gϊếŧ chết nó. Tao cho người theo dõi mày và con chó của mày rất lâu, nhìn mày đưa nó vào phòng, nhìn mày chuẩn bị đưa nó xuống, tao liền ra tay."