Trong mắt Cố Bái, Tô Minh Nhiễm là một người bạn lạc quan, vui vẻ và tốt bụng, nên anh ta rất muốn chơi với Tô Minh Nhiễm, cho đến khi Kỳ Tinh Hà có lần nức nở nói với anh ta rằng Tô Minh Nhiễm vẫn luôn bắt nạt Kỳ Tinh Hà ở nhà.
Lần đó Kỳ Tinh Hà uống hơi say, chú Tô nhờ anh ta đưa Kỳ Tinh Hà về nhà, Kỳ Tinh Hà đã nhầm cậu với người khác, khóc lóc kể với cậu về những gì mình phải chịu đựng ở nhà.
Lúc đó Cố Bái mới biết, lúc đầu anh ta vẫn luôn thắc mắc tại sao Kỳ Tinh Hà lại họ "Kỳ" chứ không họ "Tô", hóa ra là vì Kỳ Tinh Hà là con nuôi của nhà họ Tô.
"Tớ vẫn luôn kính trọng anh ấy như anh trai ruột, từ nhỏ đến lớn anh ấy muốn gì tớ đều cho, tại sao anh ấy còn bắt nạt tớ? Cha mẹ đều thiên vị anh ấy, tại sao còn nói cha mẹ chỉ thích tớ?"
Cũng chính vì lần say rượu đó của Kỳ Tinh Hà mà Cố Bái dần chú ý đến Kỳ Tinh Hà, cũng dần đồng cảm với những gì Kỳ Tinh Hà phải chịu đựng.
Chỉ là cậu không ngờ Tô Minh Nhiễm lại xấu xa đến vậy, lại đẩy Kỳ Tinh Hà xuống cầu thang khiến Kỳ Tinh Hà bị thương, may mà Kỳ Tinh Hà không bị thương nặng.
Đối mặt với câu hỏi của Cố Bái, Tô Minh Nhiễm nở một nụ cười, "Vậy trong mắt cậu, trước đây tôi xấu xa đến vậy sao?"
Cố Bái nhíu mày, không hiểu tại sao Tô Minh Nhiễm lại cười như vậy, cười đến nỗi người ta lạnh cả người: "Tinh Hà là con nuôi của nhà các cậu, tình cờ là cậu mới về nhà thì cậu ấy mới đến, cậu ghét cậu ấy cũng dễ hiểu. Nhưng sau khi cậu về, chú Tô và cô Tô đối xử với cậu rất tốt, Tinh Hà cũng nhường nhịn cậu mọi chuyện, cậu vì lỗi lầm thời thơ ấu của cha mẹ mà trút hết giận lên người Tinh Hà, như vậy không công bằng."
"Đối xử với tôi rất tốt? Nhường nhịn tôi? Không công bằng với Kỳ Tinh Hà?" Tô Minh Nhiễm như nghe được chuyện cười buồn cười nhất trên đời.
Cậu rất muốn nói với Cố Bái rằng những tưởng tượng tốt đẹp của anh ta đều là giả, vốn dĩ không phải như anh ta nghĩ.
Bố mẹ nhà họ Tô đối xử với cậu rất tệ, có lúc cậu về muộn còn không chừa cơm cho cậu, Kỳ Tinh Hà thì khắp nơi kɧıêυ ҡɧí©ɧ cậu, là cậu từ nhỏ đã phải chịu đựng Kỳ Tinh Hà, là cậu phải chịu sự đối xử bất công nhất.
"Không phải sao?" Cố Bái hỏi.
Tô Minh Nhiễm nhắm mắt hít một hơi thật sâu, cha mẹ cậu có nói gì về cậu thì cậu cũng mặc kệ, nhưng Cố Bái là người bạn duy nhất của cậu, cậu không muốn bị hiểu lầm.
"Cố Bái, tôi không đẩy cậu ta xuống cầu thang, cũng không đối xử tệ với cậu ta, đồ ăn thức uống của cậu ta là tốt nhất trong nhà, ngay cả chị gái tôi cũng không được đối xử tốt như cậu ta, Tô Mạch gặp cậu ta còn phải nhường nhịn, tôi làm sao dám bắt nạt cậu ta?"
Tô Minh Nhiễm thấy vẻ mặt Cố Bái có vẻ thay đổi, có vẻ như tin lời cậu nói.
Cậu đè nén sự bực bội trong lòng, kiên nhẫn giải thích, buông bỏ lòng tự trọng mà cậu tự hào, nói ra những lời khó nói đối với cậu: "Tôi mười ba tuổi mới về nhà, lúc bước vào cửa, tất cả mọi người đều ghét bỏ tôi, họ nói tôi là ăn mày, ngay từ đầu đã coi thường tôi, tôi..."
"Tô Minh Nhiễm, cậu còn định nói dối đến bao giờ?"
Tô Minh Nhiễm sững sờ, một lúc lâu sau mới nhắm miệng nhìn Cố Bái.
"Tinh Hà nói với tôi, trong miệng cậu không có một câu thật lòng, lúc đầu tôi không tin, bây giờ nghĩ lại thì là do tôi quá ngây thơ." Cố Bái nhìn Tô Minh Nhiễm với ánh mắt đầy thất vọng, "Chú Tô thường nói chuyện với cha tôi, nói là rất có lỗi với cậu hồi nhỏ, sao họ có thể nói cậu là ăn mày được?"
"Cha mẹ cậu sinh ra và nuôi dưỡng cậu, khổ cực lắm mới tìm được cậu về, vậy mà cậu lại đi bôi nhọ họ như vậy sao?"
Từng câu từng chữ đâm vào tim Tô Minh Nhiễm, đau đớn vô cùng.