Đông Ấm

Chương 8

Nhìn dáng vẻ đầy mưu mô của bà ta này, như thể ta quan tâm đến thanh danh của mình lắm vậy á!

Nhưng bà ta lại không nghĩ tới, nếu ta quan tâm tới thanh danh, thì làm sao lại suốt ngày theo đuôi nhi tử của bà ta mà vung tiền trả nợ thay hắn?

Bây giờ ta không còn yêu tên đó nữa.

Chưa kể Trình gia ta đã từ hôn, bây giờ cho dù Trâu Ngọc có quỳ xuống cầu xin ta đi nữa, ta cũng sẽ chẳng bao giờ ném thêm cho hắn dù chỉ một ánh nhìn.

Trâu Ngọc thò đầu vào sân nhà ta, thấy cửa bên trong hé mở, lại càng hưng phấn: “Thanh Lê, ta biết nàng giận dỗi ta. Vì thế hôm nay ta đã đưa Đường Nhi đến xin lỗi nàng.”

Trâu Ngọc vậy mà cúi đầu xin lỗi ta đấy à?

Thời điểm này, chắc hẳn hắn ta đã nhận ra rằng trong nhà không có lương thực. Lại sợ sẽ ch.ết đói trong mấy ngày tuyết rơi này nên mới nghĩ đến ta.

Hắn kìm nén cơn tức giận: “Tiểu Lê, mẫu thân ta dù sao cũng là bề trên, sao nàng lại có thể để bà chết cóng ở bên ngoài? Nhanh, mau mời bà ấy vào trong, sai tên đầu bếp chuẩn bị chút cơm canh nóng hổi cho bà!”

Hẳn không phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên đâu.

Thời điểm xảy ra nạn đói, mẫu thân Trâu Ngọc đã bất chấp gió lớn và tuyết rơi để đi tìm Nhậm Y Tử, nhân cơ hội này đã bán ta, thành toàn cho nhi tử tốt của bà ta quang minh chính đại cưới một ả kỹ nữ về.

Cho nên bây giờ lòng hận thù của ta đối với mẫu thân Trâu Ngọc thậm chí còn nhiều hơn đối với hắn.

“Ai da..."

“Sao ồn ào thế?”

Mẫu thân ta bực mình, không ngồi yên được nữa. Bà đành khoác thêm chiếc áo khoác dày rồi định ra ngoài xem tình hình.

Phụ thân ta liền đỡ mẫu thân ngồi xuống và nói: “Chỉ là xua đuổi đám chó hoang đang sủa bậy bên ngoài thôi. Sao lại phải làm phiền tới phu nhân chứ?”

Phụ thân cùng vài người hầu lao ra.

Ta cũng vội chạy ra ngoài xem trò hay.

Trâu Ngọc nhìn thấy ta, ánh mắt sáng lên như sói đói: “Tiểu Lê! Cuối cùng nàng cũng chịu ra gặp ta!”

Ta khoanh tay trước ngực, đặc biệt tìm một tên hầu tuấn tú ra che ô cho mình. Sau đó liền khoanh chân ngồi xuống ghế xem kịch hay.

Trâu Ngọc thực sự ra sức diễn trò: “Tiểu tế Trâu Ngọc rất muốn bày tỏ lòng kính trọng của mình trước nhạc phụ và nương tử. Nếu không phải vì tuyết rơi dày đặc, ở nhà lại thiếu lương thực và thịt, tiểu tế tuyệt đối sẽ không bao giờ mang theo mẫu thân tới đây làm phiền.”