Lúc này tuyết trong sân càng ngày càng dày, phụ thân tới cầm chổi quét tuyết, khi bước vào, toàn thân tím tái vì lạnh:
“Tuyết này cứ rơi hoài như thế! Nhất định trong vài ngày nữa sẽ chôn vùi chúng ta mất!”
Để không bị chôn vùi trong tuyết.
Những người đàn ông khỏe mạnh trong gia đình bọn ta phải thay phiên nhau ngày đêm quét tuyết.
Mẫu tử ta vừa ngồi xuống ăn xong thì con chó lớn ngoài sân bỗng sủa như điên.
Thông qua gió tuyết vang lên những tiếng hét to nhỏ:
“Trình Thanh Lê”
“Mở cửa!!”
“Ngươi định không mở cửa khiến trượng phu mình ch.ết cóng à?!”
Giọng điệu tự xưng này nghe như kiểu ta phải cảm thấy thật may mắn khi được hắn tự nhận là phu quân của ta vậy.
Ta chợt đứng dậy và nhìn ra ngoài cửa sân.
Người đàn ông cầm đèn l*иg đứng trong đêm tối tìm ta không ai khác chính là Trâu Ngọc!
Tên đó đến đây bằng cách nào?
Hắn vậy mà còn có dũng khí tới đây cơ đấy!
Trong gió tuyết.
Trâu Ngọc đến tìm gặp ta, kéo theo là cả gia đình hắn.
Ả kỹ nữ mặc áo choàng đen đang thấp thỏm trốn sau lưng Trâu Ngọc. Chiếc đèn l*иg lung linh trong tay khiến khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của ả càng thêm đáng thương.
Một cơn gió mạnh ập tới thôi cũng khiến ả ngã xuống đất, như những bông tuyết có thể vỡ tan bất cứ lúc nào.
Như vậy càng khiến Trâu Ngọc cảm thấy đau lòng, hắn cởϊ áσ choàng quấn quanh vai ả: “Đường Nhi, là ta có lỗi với nàng.”
Ả kỹ nữ ngã xuống, tựa vào ngực Trâu Ngọc mà nói: “Chỉ cần Trâu Lang ở đây, cho dù bão tuyết có mạnh đến đâu, thϊếp cũng không sợ..”
Ờ...
Ta sắp nôn mất rồi đấy.
Chẳng trách người nhà Trâu Ngọc đều thích ả. Đúng là không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa! Người này nói chuyện còn ghê tởm hơn cả người kia!
“Nhi tử!”
“Không phải con nói nữ nhi Trình gia rất nghe lời con sao? Tại sao lâu như vậy vẫn không thấy nàng tới mở cửa cho chúng ta?!”
Trâu Ngọc còn đưa cả mẫu thân hắn tới.
Bà lão co ro trong gió tuyết, gió mạnh và tuyết rơi dày đặc khiến bà ta cảm thấy vừa lo lắng vừa tức giận.
Ngay cả lời nói cũng trở nên đầy ác ý: “Trước kia chính nàng ta đã cầu xin muốn được gả vào Trâu gia ta dù bất cứ giá nào. Thế mà bây giờ cũng chính nàng ta lại cố tình dỗi hờn không muốn gả! Thế cho dù nàng ta có là tiểu thư thì cũng có ích gì đâu! Nếu nàng không gả, ta sẽ ra mặt!!”
“Được rồi, giờ chúng ta sẽ hủy bỏ mối hôn sự này! Để xem xem, sau này còn ai muốn nàng ta nữa! Cho dù Trình gia có nhiều tiền đến mấy thì cũng sẽ không có một ai muốn kết hôn với một ả nữ nhân đã từng hủy hôn! Ta muốn xem xem sau này ngươi làm thế nào có thể ngẩng cao đầu mà sống một cuộc sống tốt đẹp!”