Đối với bữa cơm của Trần Vỹ mời mình, tôi chẳng thấy mặn mà một chút nào, thái độ tuy không ra mặt nhưng qua từng lời nói đều mang theo sự miễn cưỡng nhẫn nại, hỏi gì trả lời đó. Giống như lúc này, khi đưa tôi trở về cổng trụ sở, anh ta rất phóng khoáng tiễn tôi xuống xe, hào phóng lấy từ ghế sau ra một chiếc túi đưa cho tôi, cất giọng nói .
– Mấy ngày trước đi xã giao được đối tác tặng cho bộ sản phẩm chức năng xách tay từ Úc, nghe nói là rất tốt cho đường ruột. Cô thử dùng xem sao, nếu thấy ổn lần sau tôi lại đưa tiếp.
Nghe người trước mặt nói vậy, tôi có một chút ngẩn người, mắt liếc nhìn chiếc túi một chút. Kích thước không lớn, nhưng là nhãn hiệu nổi tiếng, đoán chừng để mà mua nó cũng phải mất một số tiền khá là lớn.
Nói thật, tôi chẳng biết Trần Vỹ là muốn chơi bời vì thấy tôi mang đến cho anh ta cảm giác lạ, hay là anh ta thật sự thích tôi rồi nên mới không kiêng dè gì từng hành động. Nhưng mà có là lý do gì đi chăng nữa, thì tôi vẫn không tiêu hóa nổi sự quan tâm để ý quá mức này, vì thế bản thân ngay dứt khoát từ chối.
– Tổng giám đốc Vỹ, anh quá khách sáo rồi. Tôi tuy là mổ ruột thừa nhưng cũng đã đỡ nhiều, mấy thứ này không cần thiết đâu.
– Sao lại không cần thiết. Thực phẩm chức năng người ốm hay người khỏe đều dùng được, cái này chúng ta ai cũng biết không phải sao.
– Thật sự không cần đâu.
Tôi mỉm cười miễn cưỡng đáp trả, Trần Vỹ nghe xong liền đưa mắt nhìn một lúc, anh ta cười như không cười, tâm tư khó đoán vô cùng.
– Cũng không phải là tôi mua. Phóng viên Quỳnh, tôi thật sự coi cô như một người bạn nên mới có lòng như bây giờ. Nhưng mà hình như cô thấy phiền thì phải.
Bị dồn đến ngõ cụt, đáy lòng tôi xuất hiện một chút khó chịu, nhưng nếu cứ đôi co như này cũng không phải cách hay nên suy xét một lúc thật lâu, bản thân cũng quyết định nói.
– Được anh coi là bạn tôi thật sự rất cảm kích, có điều về phương diện quà cáp như này tôi không thể nhận được. Không phải là vì tôi chê, hay tôi kiêu căng, mà nhà đài trước nay đã có quy định như thế rồi. Chúng ta đang cùng nhau hợp tác, tôi hi vọng giám đốc Vỹ hiểu cho tôi.
Sau khi tôi dứt lời, Trần Vỹ im lặng một hồi chẳng rõ là đang suy nghĩ điều gì, anh ta đưa mắt nhìn tôi đầy ẩn ý, tận vài phút mới lại lên tiếng đáp trả.
– Điều này tôi quả thật không biết.
Tôi im lặng không đáp, chỉ gật đầu với anh ta một cái rồi ngay lập tức xoay người đi vào bên trong trụ sở làm việc. Lúc về đến phòng, tất cả mọi người đều đã bắt đầu công việc của mình nên nhìn thấy tôi họ cũng không phản ứng gì nhiều lắm, duy nhất chỉ có Loan là vội vàng chạy lại, ghé sát mặt gần hỏi nhỏ.
– Thế nào?
– Thế nào cái gì. Cô nói cái gì tôi không hiểu?
– Chị giả ngu với tôi đấy à?
Tôi nhíu mày, trong lòng đã có một chút bực bội, nhưng quả thực không biết Loan đang muốn nói đến chuyện gì nên bản thân vẫn kiên nhẫn hỏi lại một lần nữa.
– Có chuyện gì thì cô cứ nói thẳng ra đi, úp mở làm gì cho mất thời gian.
Ngữ điệu mang theo một chút cáu kỉnh gắt gỏng, tôi đặt tập tài liệu xuống mặt bàn rồi ngước mắt lên nhìn Loan. Mà cô ấy sau khi nghe tôi nói vậy có lẽ cũng hiểu tôi thật sự không biết cô ấy đang nói đến chuyện gì, nên cũng chẳng chần chừ nữa liền đi vào vấn đề chính luôn.
– Chị với Trần Vỹ là như thế nào, chẳng phải hai người vừa đi ăn cơm với nhau hay sao?
Tôi ngẩn người, định bụng lên tiếng hỏi Loan sao lại biết được chuyện này, nhưng mà suy xét một khắc cảm thấy điều đấy cũng chẳng quan trọng với mình lắm, nên chỉ nhàn nhạt đáp lại cho có lệ.
– Chẳng thế nào cả. Cô cũng biết tôi phụ trách chuyên mục liên quan đến công ty của anh ta mà.
– Chỉ thế thôi mà đến tận cổng trụ sở đón chị đi nhà hàng ăn uống sao. Phạm Vũ Quỳnh, chị coi tôi là con nít ấy à mà lừa.
– Trước nay tôi đã lừa cô cái gì chưa, mà lừa cô thì được cái gì. Trần Vỹ chẳng qua chỉ muốn xem biên kịch chỉnh sửa, nên hẹn tôi để bàn công việc thôi, ngoài ra không có gì hết cả.
Loan nghe tôi nói vậy thì nhíu mày, cô ấy đập tay giữ chặt lấy tài liệu với bàn phím máy tính không cho tôi làm việc, giọng đè xuống.
– Cái gì mà không có gì hết cả. Phạm Vũ Quỳnh, chị có biết chị đây đang được trải thảm đỏ để đi không hả?
Tôi thở dài, thật lòng lúc này cũng đã biết ý tứ của Loan là gì rồi. Trong cái nhà đài này, chỉ có mình cô ấy biết tôi yêu A Lâm, nhưng vì anh quá nghèo lại không có gì nên trước sau như một, khi nói chuyện cô ấy đều không thể bỏ xuống được việc khuyên tôi suy nghĩ lại. Thêm nữa bây giờ biết Trần Vỹ, một người lắm tiền lại có quyền để ý đến tôi, người bạn này đương nhiên sẽ làm một bảng tổng kết so sánh, mục đích cuối cùng chính là muốn tôi nhìn thấy con đường dễ đi nhất được vẽ trước mắt.
Có một chút không thoải mái, tôi mím môi nhìn Loan nói.
– Nếu cô cảm thấy đó là thảm đỏ, thì cô có thể giành lấy về cho mình để đi. Còn tôi trước nay đã đi đường gập ghềnh quen rồi, tuy khó khăn nhưng an toàn, còn hơn đi đường thẳng sợ mình bị xe tông chết lúc nào không biết.
Loan ngẩn người, sau một lúc tiêu hóa được lời tôi nói, cô ấy liền nghiến răng đầy tức tối. Nói thật, nếu đây không phải đang trong giờ làm việc, thì tôi tin chúng tôi nhất định sẽ ngồi tranh luận một trận rồi.
– Chị đúng là bị tên đó cho ăn bùa mê thuốc lú rồi. Cái gì mà yêu nhau, cái gì mà hạnh phúc, tôi nói cho chị hay tất cả đều là dối trá hết, chị biết không hả? Cái thành phố A này, không có tiền thì sẽ không trụ lại được, nên chị hãy tỉnh ngộ lại đi. Chơi bời thì có thể, nhưng kết hôn thì không được.
Sau khi Loan dứt lời, tôi không lên tiếng đáp lại cô ấy nữa, cũng không lên tiếng phản bác lại điều ấy. Tôi biết, mình có thể bằng lòng chia sẽ mỗi giây mỗi phút với A Lâm, phấn đấu cùng với anh vươn lên, nhưng kết hôn trong lúc này hay một hai năm tới thì thật sự không được.
Bởi vì tận sâu trong lòng, tôi vẫn có một chút hư vinh, một chút tự ti, một chút thanh cao…
Tôi muốn chúng tôi yêu nhau đủ nhiều, muốn cuộc sống ổn định, có nhà, có xe, có một khoản tiết kiệm, lúc ấy hôn nhân sẽ chẳng còn điều gì trở ngại nữa. Tôi không muốn cuộc sống của tôi và anh thiếu thốn từng tí, không muốn sau này có con cái lại phải để chúng giống với bố mẹ trước kia, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, đi học chẳng dám kết bạn hay yêu thương một ai chỉ vì trên lưng đeo trên lưng chữ NGHÈO to đùng. Thậm chí, đến ước mơ của mình cũng phải bỏ dở, chỉ vì số mệnh quá khắc nghiệt…
Từ khi biết nhận thức, tôi đã biết gia cảnh nhà mình rất nghèo, nghèo đến nỗi nhà ở vách tường đều loang lổ, mùa mưa ẩm ốc khó chịu, chỗ nào cũng thấy ruồi nhặng tụ tập lại. Một gia đình bốn người, mẹ phải ở nhà trông Khánh nên kinh tế đều phải dựa vào một mình người bố ốm đau bệnh tật liên tục. Lúc ấy, tôi thương ông lắm, thậm chí chỉ muốn nghỉ học để đi theo mọi người trong làng ra công ty ở xã bên làm kiếm tiền, nhưng mỗi lần đề cập đến nó bố đều ôm tôi rồi an ủi nói rằng :” Con cứ cố gắng học tốt là được”.
Sau này biến cố ập đến, bố mất đi, chỉ còn mẹ và em trai, tôi vì không muốn phụ công kì vọng của ông nên cố gắng học hành, buổi tối thì nhận hàng cắt chỉ quần áo của công ty về làm thêm, rồi nhận cả làm bài thuê cho các bạn trong lớp với giá 10-20 nghìn. Khoảng thời gian ấy, tôi cảm thấy mọi thứ xung quanh mình đều tối đen như mực, đều là bùn lầy nhơ nhớp.
Lên đại học, cố gắng phấn đấu lấy học bổng chi vào tiền ăn uống sinh hoạt, còn tiền đi làm thêm thì gửi về cho mẹ nuôi em. Có lần, gửi về ít, bà đánh tôi, và lúc ấy tôi mới biết bà cho tôi đi học cũng chỉ là muốn tôi có cuộc sống tốt đẹp hơn, không phải vì hi vọng tôi được sung sướиɠ, mà hết thảy đều vì Khánh. Bởi vì nếu tôi có nghề ổn định, thì Khánh sẽ không phải khổ sở từng ngày nữa.
Kể từ đó, trong tôi luôn mang một chấp niệm phải thật cố gắng để cuộc sống không được túng thiếu, phải thật cố gắng thay đổi tương lai, để một ngày nào đó, con đường thẳng trơn láng sẽ mở rộng ra chào đón mình. Tôi không có thời gian nghĩ đến yêu đương ai, có qua lại thì đối tượng đều vì Khánh mà lảng tránh, nên bản thân đã nản lại càng thêm nản. Cho tận đến khi mấy tháng trước gặp được A Lâm, hai người cùng cảnh ngộ, hai người đều trầm tính, không nói nhiều nhưng lại hiểu đối phương , tôi mới trầm luân rồi quyết định đánh cược cùng anh đồng hành phấn đấu.
Vừa làm vừa suy nghĩ đến khi chuông điện thoại vang lên từng chuông thúc giục, tôi giật mình đưa mắt nhìn sang, thấy là số của A Lâm gọi đến thì vội nhấc máy. Ở đầu giây bên kia, anh lên tiếng trầm trầm, xen lẫn vào đó là những tiếng xe vù vù qua lại.
– Vẫn chưa tan làm sao?
Nghe anh nói vậy, tôi lúc này mới ngẩn người nhìn lại điện thoại trên tay. Đồng hồ chỉ sáu giờ hơn, bầu trời bên ngoài cửa sổ đã tối đen, thành phố lên đèn rực rỡ đủ các loại màu. Mọi người trong phòng chưa ai về hết,có lẽ là vì bận bịu với các chuyên mục nên rất chăm chú, chẳng có những tiếng nói chuyện ầm ầm giống thời gian nhàn dỗi trước đó.
Tắt máy tính, thu dọn đồ đạc trên bàn cho gọn, tôi đáp lại.
– Anh đợi em một chút, em xuống ngay đây.
– Ừ, đi cẩn thận, vết thương của em vẫn còn chưa lành.
– Được.
Thoả thuận trả lời để anh có thể yên tâm, tôi với tay lấy túi xách rồi mới xoay người đi về phía cửa. Lúc đi ngang qua chỗ của Loan, tuy vẫn còn giận lắm nhưng vì bản thân đã thật sự coi cô ấy là bạn rồi nên tôi vẫn chào hỏi đâu ra đấy.
– Tôi về trước đây, cô bảo với lão Hồ giúp tôi nhé.
Loan hừ lạnh, cô ấy không đáp, nhưng cái cánh tay xua xua cũng đã khiến cho tôi bật cười, lắc đầu mấy cái.
– Vậy tôi về trước đây, có gì mai gặp nhau rồi sẽ nói chuyện tiếp. Đừng làm nhiều để mà kiệt sức.
Sau khi tôi dứt lời, Loan lúc này mới thật sự ngẩng đầu lên, cô ấy dời ánh mắt từ màn hình sang dừng lại ở khuôn mặt của tôi, cất giọng mỉa mai.
– Không dám, tôi còn khỏe lắm nên không có cái chuyện kiệt sức. Ngược lại thì cô mới là người nên để ý đấy. Không nghe tôi có ngày hối hận không kịp.
Tôi không nói gì, năm đầu ngón tay tì lên chống vào mặt bàn làm việc của Loan, định bụng muốn đề cập về việc mời cô ấy ăn cơm với mình và A Lâm để cảm ơn chuyện giúp Khánh lần trước. Nhưng mà nghĩ lại bây giờ cô ấy vẫn có thành kiến với anh như vậy, cái chuyện gặp mặt như thế này thật sự không ổn một chút nào. Cuối cùng sau một lúc, tôi lại chỉ có thể nói.
– Chỗ kia sai rồi kìa, mau sửa đi.
Chỉ chờ có thế, đợi Loan xoay người lại là tôi ngay lập tức bước chân nhanh về phía cửa, đến khi cô ấy ngoảnh đầu lên thì bản thân cũng đã ra đến ngoài rồi. Thế nhưng tránh vỏ dưa thì lại gặp vỏ dừa, đến sảnh cuối không ngờ chạm phải với Tình từ trường quay đi ra, cậu ấy nhìn tôi một lát, sau đó tiến lại hỏi chuyện.
– Vẫn ổn cả chứ, cả ngày nay bận quá nên chẳng nói chuyện được với cô.
Tôi gật đầu, theo phép lịch sự bản thân cũng cố cười một cái thật nhẹ, mắt nhìn cậu ấy đáp lại.
– Vẫn ổn. Nghe Loan nói cậu cũng bận đi quay suốt không có ngày nghỉ.
– Ừ, cuối năm rồi nên nhiều chuyên mục cần phải làm. Phải chạy hết huyện này đến huyện khác.
Thật ra nhưng điều này tôi đều biết, căn bản nếu không phải xảy ra việc mổ ruột thừa, tôi với Tình kiểu gì cũng sẽ lại làm cộng sự với nhau, bởi vì dự án này trước đó đã giao cho chúng tôi rồi. Nhưng vì chuyện tôi đột ngột nằm viện nên mọi thứ nên lão Hồ chuyển sang hết cho người khác, chỉ để tôi theo chuyên mục của Trần Vỹ và mấy cái việc nhẹ nhàng.
– Cô thì sao? Đỡ hơn chưa?
Liếc thấy ánh mắt của Tình nhìn mình quá chăm chú, tôi hắng giọng né tránh, miễn cưỡng gật đầu với cậu ấy thêm một cái nữa rồi xoay người rời khỏi, trước khi đi vẫn không quên để lại một câu.
– Nhớ giữ gìn sức khỏe. Tôi về trước đây.
Ra đến ngoài cổng, tôi đưa tay kéo chiếc khóa áo lên đến cằm để gió lạnh không lùa vào được, sau đó mới bước từng bước sang đường bên kia. Ở đó, A Lâm đứng bên cạnh một chiếc xe hoàn toàn khác chiếc của anh mọi ngày, miệng ngậm điếu thuốc lá thoát ra những làn khói trắng, điện thoại áp lên tai nói chuyện, hình như là với người của gara.
Nói thật, đối với việc này, tôi chẳng để ý nhiều lắm nếu như không phải nghe thấy ngữ điệu không vui của anh. Cụ thể chính là.
– Buổi sáng đi làm tôi đã nói với ông chủ rồi, trong vòng hai tuần tới tôi sẽ không tăng ca.
– (…. )
– Chuyện của tôi như thế nào tôi không cần người khác quan tâm. Vân, tôi chỉ mong em hiểu rõ, tôi trước nay đối với em ngoại trừ coi em như em gái, tôi đều không xuất hiện ý nghĩ gì quá phận.
– (…..)
– Được rồi, tôi phải cúp máy. Lần sau có gì cần nói em cứ nói thẳng với tôi ở Gara, đừng nên gọi thẳng vào điện thoại như thế này. Tôi không quen.
Nói xong mấy lời đó, anh ngay lập tức cúp máy, bước chân cũng vội xoay lại. Nhìn thấy tôi, ánh mắt thâm trầm lạnh nhạt hồi nãy ngay lập tức trở nên nhu hòa.
– Có lạnh không.
Tôi lắc đầu, anh nhìn thấy cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ mở cốp xe rồi lấy từ trong đó ra một cái khẩu trang y tế cùng với một chiếc khăn quàng cổ giúp tôi đeo vào, xong xuôi một lượt ổn định mới nói tiếp.
– Về thôi, hôm nay có mua cá, tính nấu cho em với Khánh một bữa cá canh chua.
Nghe anh nói vậy, tôi lúc này cũng mới để ý đến ở phía móc treo đồ có treo mấy cái túi màu đen, đoán chừng là cá với rau dưa. Một tuần này, sau trận nằm viện, tình cảm của chúng tôi tốt hơn nhiều, thêm nữa việc Khánh cũng thích ăn đồ ăn của anh nấu nên tôi cũng không có từ chối gì cả, chỉ lặng lẽ gật đầu. Tuy nhiên, lúc đội mũ bảo hiểm, tôi vẫn không quên hỏi anh.
– Xe này của ai thế.
A Lâm đáp :” Mới đổi lúc sáng ở Gara, khách không có tiền nên bán cho ông chủ, tôi thấy được giá nên lấy lại.”
Tôi mím môi, liếc mắt nhìn một chút chiếc xe mới của anh. Đó là một chiếc Air Blade 2019 màu đen, trên mặt có vài vết xước, tuy nhiên cũng không ảnh hưởng đến thẩm mỹ nhiều lắm. Còn về chuyện có đi tốt hay không thì anh là người trong nghề đương nhiên so với tôi hiểu biết hơn nhiều, chỉ là tôi không biết anh mua hàng này là hàng gì nên vẫn có một chút lo lắng.
– Có giấy tờ không?
– Có chứ? Máy móc vẫn còn tốt, giấy tờ đàng hoàng, biển thật, nói chung là đều ổn cả, không phải lo lắng gì đâu.
– Bao nhiêu tiền thế?
– Hơn ba mươi triệu, tuy đi nhiều km nhưng mà vì là hàng năm 2019 nên giá cũng có hơi chát một tí.
Tôi thở phào gật đầu, trong lòng đã biết vì sao lý do A Lâm đổi xe rồi, nên cũng không có ý định hỏi anh nữa. Khoảng thời gian trước, anh hay đi đón tôi tan làm, tuy không gặp đồng nghiệp nhưng tôi đoán anh cũng suy nghĩ nhiều về hoàn cảnh túng thiếu của mình. Thêm nữa bản thân cả hai lại nhiều việc nên có khi cả ngày mới được một tin nhắn, thành ra có lúc như buổi sáng hôm qua, ngồi một tí chúng tôi liền hiểu sai ý nhau rồi dẫn đến hiểu lầm.
Nghĩ đến chuyện không vui, đột nhiên chẳng biết bản thân mình nên nói gì cho phải, tôi cứ vậy đứng mặt đối mặt với A Lâm để mặc cho bóng đêm yên tĩnh bao phủ. Cánh tay vô thức vòng qua ôm lấy người đàn ông bên cạnh, tôi ngả đầu vào l*иg ngực của anh, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ đang đập qua lớp áo khoác dày.
Khoảnh khắc ấy, trong tâm trí tôi hiện lên rất nhiều suy nghĩ lẫn cảm xúc, nhưng nhiều nhất vẫn là lúc này.
Yên bình và tĩnh lặng !!!!!!!
*** **** ****
Suốt hai tuần đưa đón tôi đi làm rồi đón tôi trở về nhà, A Lâm vì công việc ở xưởng bộn bề quá nhiều nên những ngày sau đó phải tăng ca liên tục. Mặc dù thời gian không được gặp nhau thường xuyên, nhưng chúng tôi vẫn gọi điện cho nhau vào những lúc rảnh dỗi, nói chung tình cảm chẳng vì mấy cái chuyện nhỏ nhặt ấy ảnh hưởng. Tuy vậy, mọi thứ cũng không hẳn là suôn sẻ như nước đẩy thuyền, bởi vì có nhiều lúc tôi gọi điện cho anh, người nghe máy lại là cái cô Vân kế toán của Gara Thủy Hiền.
Giống như hôm nay, sau khi xin được tổng biên tập Hồ cho khất vắng mặt trong buổi tiệc liên hoan thành tích của phòng đạt được hạng xuất sắc, tôi lấy điện thoại gọi cho A Lâm thì người bắt máy không phải là anh mà lại là Vân. Cô ấy hình như biết là tôi gọi đến nên dứt khoát nghe, cũng chẳng ngần ngại mà nói với tôi mấy lời đầy hốc hách sốc nổi của tuổi trẻ.
– Anh Lâm hiện tại đang “ không tiện” nghe, điện thoại tôi cầm giúp, nếu chị muốn nói chuyện thì đợi khi nào rảnh thì anh ấy gọi lại.
Đối với Vân, tôi chẳng muốn đôi co cũng như muốn nói chuyện, nên kể cả cô ấy có nói kiểu móc mỉa như thế nào bản thân cũng chẳng để lọt tai, mà chỉ nhàn nhạt nói.
Đoạn đường từ đài truyền hình ra đến ngoại thành mất hơn nửa tiếng, lúc ngồi trên xe tôi có sợ mình đi chuyến này công cốc vì nhỡ đâu anh không có ở Gara, nhưng may mắn là lúc đến nơi, mọi người vẫn đang bận rộn rửa xe với tư vấn khách, còn người đàn ông của tôi thì chui ở dưới gầm xe làm việc, chứ không phải “ không tiện” như Vân nói.
Thời tiết cuối tháng mười hai lạnh đến cắt thịt, tôi phải bọc một lớp áo len với áo khoác mới đỡ đi được cái lạnh, nhưng A Lâm ở kia thì lại chỉ mặc mỗi chiếc áo lao động mỏng. Ống tay áo sắn lên đến khuỷu để lộ vùng da sạm đen dính đầy nhớt, mỗi lần gồng sức sẽ hiện những đường đường gân mạnh mẽ.
Anh không phát hiện ra tôi, từ đầu đến cuối mắt chỉ chăm chú vào thứ trước mắt, chân tay luôn hồi chuyển dụng cụ. Dưới đất, là la liệt các loại máy móc với kìm, tô vít, cờ lê cùng rất nhiều thứ tôi không biết tên nữa.
Bình thường, chưa bao giờ tiếp xúc với những cái này nên thú thật tôi cảm thấy hơi lạ lẫm, mắt cứ nhìn mãi không thôi. Tận cho đến khi tai nghe thấy có người gọi tên mình, tôi mới ngoảnh đầu nhìn sang, phát hiện A Lâm đã ngơi tay từ bao giờ, khoé môi bất giác kéo lên một nụ cười, hỏi anh.
– Sao thế?
Nghe tôi hỏi vậy, anh chui người ra khỏi gầm xe, tay với chiếc khăn lau cho dầu nhớt ở tay thấm hết, ngữ điệu cất lên có chút trầm trầm.
– Đến từ bao giờ thế? Sao không gọi cho tôi?
Tôi lắc đầu, ngay từ đầu đã biết kiểu gì cái cô Vân kia cũng động chân động tay vào điện thoại của anh rồi, nhưng vì bản thân cũng chẳng có ý định muốn rùm beng gây sự nên chỉ im lặng, nhẹ nhàng đáp lại.
– Đến một lúc rồi, nghĩ anh bận làm nên cũng không gọi trước.
A Lâm gật đầu, anh đá mấy con ốc gọn lại một chỗ, sau đó mới quay người đi ra nói gì đó với mấy người đồng nghiệp ở cách một đoạn. Khoảng cách khá xa nên tôi không nghe rõ được, nhưng thấy người đó tỏ thái độ không mấy hài lòng rồi quay đầu nhìn mình với ánh mắt bất mãn, thì lúc này tôi cũng đã hiểu được phần nào rồi.
Chậm rãi tiến lại, tôi chưa kịp nói gì thì lại nghe thấy giọng nói không vui của cậu thanh niên đợt trước bênh Vân gây khó dễ cho mình.
– Anh Lâm, xe này họ hẹn ngày mai lấy sớm, giờ anh đi thì ngày mai sao xong được ạ?
Ngay khắc ấy, A Lâm nhíu mày, anh vất chiếc khăn bẩn xuống dưới đất, rút ra một điếu thuốc châm lên hút một hơi thật dài, đến khi khoé miệng thở ra những làn khói trắng mới trả lời.
– Chuyện này cậu không cần phải lo. Trước nay tôi làm việc chưa bao giờ để dở lỡ của khách hết.
Ngữ điệu vừa lạnh lại cộng thêm sắc mặt sau làn khói trắng mang vẻ doạ người nên cậu thanh niên kia sau khi nghe anh nói vậy thì ngay lập tức im lặng, không dám hó hé nói gì quá phẫn, xoay người tiếp tục đi làm.
Một vài phút sau, khi tất cả giải tán hết, A Lâm mới đi rửa tay. Tôi ngồi đợi anh ở bên ngoài, trong lúc ấy bỗng dưng điện thoại nhận được tin nhắn từ một số lạ. Tin nhắn không dài, chỉ vẻn vẹn có ba từ.
– Đồ dâʍ đãиɠ.
Đầu óc ong lên một cái, cả người tôi trong phút chốc cứng đờ, những ngón tay cầm điện thoại cứ vậy siết lại vô thức.
Từ trước đến nay, gần mười năm lăn lộn trong cái xã hội đầy cạm bẫy này, tôi đối với những mối quan hệ khác tất nhiên không phải đều suôn sẻ, nói trắng ra là chuyện bất đồng ý kiến và bị hãm hại không phải là không có. Nhưng tất cả những thứ ấy đều liên quan đến công việc, chứ về đàn ông thì đây là lần đầu tiên.
Tin nhắn này, số lạ này, gọi lại không được nữa, nhưng tôi dù có ngu cũng đoán được ra người gửi là ai. Chỉ là bản thân cảm thấy mình qua cái tuổi sốc nổi rồi, lại thêm việc A Lâm làm ở đây, cùng nhà người ta có giao tình, nên tôi đối với nó cũng lựa chọn khuất mắt cho qua. Bởi vì nói thật ra chuyện này chẳng ảnh hưởng đến công việc hay cuộc sống của tôi, vậy việc gì tôi phải để trong lòng cho nặng đầu.
Tắt máy, đút điện thoại trở lại túi áo, tôi ngẩng đầu nhìn A Lâm đang từ xa tiến lại, chiếc bóng đổ dài xuống đường. Áo cũ anh đã thay, bên ngoài còn khoác thêm một chiếc áo bông bạc màu kiểu bộ đội, tổng thể quá mức bình thường, nhưng ẩn sâu bên trong lại là sự cuốn hút khó tả.
Đến gần, giúp tôi đội mũ lên để tránh gió, anh cất giọng hỏi tôi.
– Về thôi. Muốn ăn cái gì?
Tôi khẽ lắc đầu, hồi tối muốn cùng với anh đi ăn ở một quán lẩu, nhưng mà bây giờ nghĩ lại bản thân lại đổi ý rồi, nên chỉ nói.