Sau khi từ chùa Tây Sơn trở về, A Lâm giúp tôi làm thủ tục xuất viện, xong xuôi đâu vào đấy cả hai mới về khu trọ.
Xa nhà một tuần, còn cứ tưởng mọi thứ sẽ rối tinh rối mù lên, nhưng không ngờ khi bước vào bên trong tôi lại bị mọi cảnh vật làm cho ngẩn người mất một lúc. Bởi vì từ khu nhà bếp nhỏ đến ban công phơi đồ đều đã được dọn dẹp gọn gàng, bức tường ẩm mốc cũng được dán lại bằng miếng xốp trang trí, rồi đến những bóng điện tiết kiệm trước đó cũng thay bằng bóng mới. Nói chung, so với trước kia, hiện tại căn phòng trông thoáng hơn rất nhiều, không còn ẩm ướt như trước.
Đặt đồ đạc vào trong tủ quần áo, A Lâm cẩn thận dìu tôi về phía ghế sofa ngồi xuống, tìm một chiếc gối dựa phía sau lưng cho tôi, xong xuôi lúc này mới nói.
– Nằm nghỉ một lúc, tôi đi nấu cháo cho em.
Khoảng cách rất gần, mùi hương hoắc hương trên người anh thoang thoảng khiến tôi nhất thời cảm giác thời gian như ngừng lại, mí mắt rũ xuống rung nhẹ như cánh bướm lay động. Mười đầu ngón tay siết lấy nhau, không nói nhiều, chỉ khẽ gật đầu không đáp, nhưng bấy nhiều cũng đủ khiến cho người ngồi phía trước hiểu được sự đồng ý của mình. Không có long trời lở đất, không có dời núi lấp biển, hết thảy chỉ đều là những quan tâm chăm sóc từng tí, thứ mà tôi cảm tưởng mình sẽ không bao giờ được hưởng thụ thêm một lần nào nữa.
Ngồi với tôi thêm một lúc, A Lâm lúc này mới cởϊ áσ khoác rồi đi vào bên trong nhà bếp, mở tủ lạnh lấy thịt cùng với gạo rửa sạch, bận bịu luôn tay. Dáng người anh rất cao, mỗi khi cúi đầu bóng lưng sẽ hơi còng một chút, nhìn thế nào cũng cảm thấy to lớn và vững chắc, nhưng mấy ai biết được nó cũng có lúc bất lực đến đau lòng.
Dựa người vào ghế sofa nhìn người trong bếp chăm chú nấu nướng, ngửi mùi thơm phức của các món ăn, tôi lúc này bỗng cảm thấy câu nói của Loan mấy ngày trước thật sự đã nghiệm chứng. Đối với tình yêu, tôi đúng là lần đầu tiên nên việc bản thân quả thực đã đam mê sự săn sóc tận tâm của anh là điều không thể tránh khỏi, thế nhưng tôi cũng không phải là u mê không suy nghĩ cho tương lai. Buổi tối ngày hôm qua trên chùa Tây Sơn, những lời muốn nói cả hai đã cùng nhau nói rồi, A Lâm cũng đã hứa với tôi sẽ cố gắng phấn đấu, và tôi cũng tin anh sẽ làm được. Bởi vì hết thảy trước sau đều như một, tôi và anh đều muốn tình cảm này kéo dài thật lâu về sau.
Thời gian trôi đi, cơn buồn ngủ thi nhau kéo đến khiến mí mắt tôi nặng trĩu đầy mệt mỏi, mơ mơ màng màng không thể mở nổi. Lúc ấy, tôi cứ tưởng bản thân sẽ chìm vào giấc ngủ đầy những cơn mộng mị đang chờ đợi mình, ai ngờ ngay sau lúc đó lại nghe thấy giọng nói đầy trầm thấp của A Lâm vang ở bên tai.
– Dậy ăn một chút đi, ăn xong rồi hãy ngủ.
Tôi nặng nề gật đầu, tay với lấy áo khoác khoác vào cho đỡ lạnh, bước khỏi ghế sofa đi vào trong bếp. Buổi sáng với trưa không ăn được nhiều nên lúc này quả thực bụng có một chút đói, thêm nữa đối với những món A Lâm nấu bản thân cũng dần bắt đầu trở nên quen thuộc, nên cái chuyện tôi từ chối đương nhiên sẽ không bao giờ xảy ra.
Múc một bát cháo, đưa thêm cho tôi một đôi đũa và một chiếc thìa, anh vẫn cẩn thận và tỉ mỉ như mọi lần, coi tôi giống như một đứa trẻ, căn dặn đủ lời.
– Hơi nóng một chút, đừng để bị bỏng.
Tôi mỉm cười, đối với sự tậm tâm này của A Lâm bản thân thật sự cảm thấy rất ấm lòng. Có điều cả hai đều đã trưởng thành cả rồi, mấy cái chuyện khen qua khen lại này khiến tôi thật sự không được tự nhiên, nên ngay sau đấy cũng chỉ khẽ đáp lại bằng mấy lời.
– Không sao, em sắp ba mươi rồi, đâu phải làm bằng thủy tinh đâu mà anh cẩn thận như vậy làm gì.
Nghe tôi nói vậy, A Lâm như mọi lần chỉ ừ một tiếng thật nhẹ, cả quá trình sau đó đều im lặng ăn chứ không có ý định nói thêm điều gì nữa. Nói thật, đối với sự im lặng của anh tôi có một chút thật không quen, nhưng cũng chẳng biết phải làm sao khi tính cách trước giờ của người đàn ông này đều ít nói và lầm lì. Cho dù có là yêu nhau, anh cũng chẳng bao giờ nói quá nhiều hoặc sến sẩm những lời mật đường. Duy nhất chỉ ngày hôm qua, có lẽ vì nhớ lại quãng thời gian cơ cực cùng em gái, với cả nghĩ đến tương lai mờ mịt của chúng tôi, anh mới quyết định nói ra để tôi biết suy nghĩ của lòng mình.
Nhớ lại những điều ấy, tôi không khỏi cảm thấy có một chút buồn bã. Biết rõ A Lâm muốn im lặng, nhưng mà bản thân lại không kiềm chế được nên bèn cất giọng tìm chủ đề nói chuyện.
– Công việc ở Gara bận lắm đúng không, em thấy mọi người liên tục gọi điện cho anh.
– Không sao đâu, ở đó nhiều thợ, thiếu một mình tôi cũng không phải là chuyện gì to tát. Ngược lại em thì sao, ngày mai mấy giờ đi làm, tôi đến đón em.
– Không cần đâu, ngày mai em đi xe buýt cũng được, anh từ ngoại thành đến đây cũng không phải gần.
Thật ra tôi cũng chỉ muốn tốt cho A Lâm mà thôi, nhưng không nghĩ tới rằng sau khi tôi nói xong lời này, sắc mặt anh ở đối diện nhất thời có một chút cứng lại, đồng tử hơi co rút. Anh nhìn tôi thật lâu, cái nhìn có một chút hoài nghi, có cả một chút đau lòng ẩn sâu ở trong đó.
– Em vừa mới khỏi bệnh, một mình đi xe buýt chen chúc người, tôi không yên tâm.
– Thật sự không cần phải như thế đâu.
Không khí trong phòng ngay lập tức trở nên yên lặng, tôi nâng mí mắt nhìn anh, đúng lúc cái nhìn chạm với vẻ mặt có một chút cứng nhắc mang theo sự mờ mịt của anh, bản thân mới bắt đầu hoảng hốt bởi lời nói không suy nghĩ của mình. Tôi muốn giải thích, thế nhưng anh lại lần nữa nhanh hơn tôi, tiếng nói cất lên rất trầm, giống như bông tuyết rơi trên đỉnh núi mỗi khi vào mùa đông, bay nhẹ nhàng nhưng vẫn mang theo sức nặng.
– Quỳnh, tôi là bạn trai của em, tôi chỉ đang suy nghĩ cho sức khỏe của em.
– Em hiểu. Em cũng chỉ nghĩ ngoại thành cách xa nơi này như vậy, để anh sáng sớm đi trong mưa rét đến đây đón mình, em cũng không yên tâm.
– Em không yên tâm cái gì? Tôi ở thành phố này lăn lộn hơn mười năm, khổ cực nào cũng đã trải qua, em nghĩ tôi còn ngại sương lạnh sao?
– Em…
Tôi ngập ngừng, rõ ràng muốn an ủi A Lâm để anh hiểu ý nghĩ của mình, nhưng mà bản thân lúc này lại chẳng biết phải nói những lời nào cho phải. Tôi sợ A Lâm sẽ suy nghĩ tôi đổi ý, tôi sợ anh nghĩ tôi từ chối là vì cảm thấy mất mặt với đồng nghiệp khi họ biết tôi có một người bạn trai chỉ là một người lao động phổ thông bình thường, rồi cứ thế để trong lòng tự bản thân chịu đựng vết thương gặm nhấm.
Trong lòng giống như bị tảng đá đè nặng, tôi mím môi, bỗng nhiên lúc này lại nghe thấy anh ở đối diện tiếp tục cất giọng nói tự giễu.
– Thật xin lỗi. Tôi đáng lẽ ra nên hỏi ý kiến của em.
– Anh biết rõ ý em không phải như thế. A Lâm, anh quan tâm em, em cũng lo lắng cho anh, những lý do anh nghĩ em hiện tại lúc này đều không nghĩ.
– Tôi biết, là tôi không cảm thấy tự tin với chính bản thân mình.
Lời nói ngắn gọn, thế nhưng lại khiến cho cảm xúc của tôi dâng trào, đốt xương bàn tay đang nắm chặt trắng bệch ra.
– Anh sẽ làm được. A Lâm, em tin tưởng anh sẽ làm được.
– Cảm ơn em.
**** **** ****
Nghỉ biền biệt một tuần, ngày hôm sau đi làm, tôi vừa đẩy cửa phòng làm việc ra đã thấy Loan cùng mọi người đang ngồi trước bàn có bộ dáng giống như những con ma không ngủ, ai nấy đều thi nhau ngáp lên ngáp xuống không ngừng. Vừa nhìn thấy tôi, cô ấy đã xô ghế bật dậy, mắt sáng lên đầy phấn khích.
– Đã đỡ hơn chưa?
Tôi gật đầu, trở về chỗ làm của mình ngồi xuống.
– Đỡ hơn nhiều rồi nên tôi mới đi làm lại. Sao thế, bị lão Hồ tra tấn mệt đến mức như này cơ à?
Nhắc đến lão Hồ, Loan kéo chiếc ghế ngồi phịch xuống bên cạnh tôi, bắt đầu một màn than vãn.
– Tôi nói cho chị biết, một tuần chị không ở đây, lão Hồ bắt chúng tôi chìm trong tăng ca, ngày nào cũng mười giờ mới được về. Đấy là chưa nói đến hai vị doanh dân thuộc chuyên mục lần trước của chị nhất quyết không chịu quay cái kịch bản cả tổ ngồi miệt mài mấy ngày trời mới làm xong, hại chúng tôi phải sửa lên sửa xuống.
Tôi nhìn Loan bật cười, nói thật lúc này bản thân rất muốn gặp bạn trai của cô ấy một lần để xem rốt cuộc anh ta có bí quyết gì mà lại có thể khiến một người ít nói khó gần bỗng chốc trong một vài tháng liền biến thành kẻ lắm lời như thế này. Nói nhiều đến mức tôi đau luôn cả đầu rồi.
– Sao thế, cô gây thù gì với họ mà để họ làm khó mọi người vậy.
– Thù nào. Tôi đây thấy cái người Trần Vỹ phải lòng chị rồi hay sao ấy, thế nên một hai anh ta mới bắt kịch bản phải là do chị viết ra, nếu không thì không có chuyện quay cái gì hết.
Loan vừa nói xong, cửa văn phòng lại bị người từ bên ngoài đẩy ra, đi vào lúc này là tổng biên tập Hồ cùng với Trần Vỹ. Nhìn thấy tôi, ông ấy cười vui vẻ như thể mình vừa trúng số vậy, còn người kia thì vẫn điềm tĩnh như mọi ngày, không lên tiếng nhưng vẫn gật đầu thay cho lời chào hỏi.
– Đã đi làm rồi à? Vết mổ đỡ hơn chưa.
– Đỡ hơn nhiều rồi ạ.
– Ừ, đỡ được là tốt. Một tuần này không có cô, phòng chúng ta tụt lùi hẳn, đặc biệt là chuyên mục của Tổng giám đốc Vỹ, mấy cô cậu kia làm cái gì cũng nhìn thấy lỗi hết.
Tuy rằng bình thường lão Hồ là một người vô cùng nghiêm khắc trong công việc, thậm chí có lúc nóng giận ông còn mắng luôn cả cấp dưới, nhưng làm việc với nhau đã nhiều năm, tất cả đều biết ông ấy có năng lực nghiệp vụ và không bao giờ phô trương với cấp dưới, vì thế cho dù ở sau lưng có lôi ông ra xả giận, chúng tôi vẫn thật sự quý mến vị cấp trên này. Đặc biệt đối với tôi, ông ấy luôn cân nhắc và tìm đường vòng để tôi có thể phát huy hết năng lực cho cấp trên nhìn thấy, để tôi có xác xuất được họ cân nhắc và xem xét khả năng thăng chức nhiều hơn, giúp tôi thoát khỏi cảnh lúc nào cũng phải chạy đi chạy lại đầy mệt mỏi.
Khẽ cười, tôi nói.
– Tổng biên tập, tôi thấy kịch bản của mọi người rất sáng tạo đấy chứ. Cái này mà áp dụng quay là sẽ có lượt rating cao lắm đấy.
Nghe tôi nói vậy, lão Hồ ít nhiều cũng hiểu được tôi đang có chút chế giễu mình với tên tổng giám đốc Trần Vỹ rồi, nên ngay lập tức sau đó ông ấy làm bộ làm tịch, xua tay.
– Nếu cô đã ở đây rồi thì xem lại cái kịch bản đi, sau đấy gửi cho giám đốc Vỹ để cậu ấy duyệt…( Quay sang mọi người, cô ấy nói tiếp)… Tôi nói các cô cậu chứ, người trẻ tuổi nên lấy sự nghiệp làm trọng, không nên lúc nào cũng chỉ nghĩ yêu đương rồi bỏ bê công việc, như vậy thật không hay chút nào.
Nói xong, lão Hồ chẳng để cho chúng tôi kịp tiêu hóa đã dứt khoát cùng với Trần Vỹ xoay người đi ra ngoài. Mà tôi với mọi người thì cũng chỉ biết nhìn theo cái bóng dáng béo mập của ông ta lắc qua lắc lại rồi biến mất ở góc khuất, muốn cười lắm rồi nhưng vẫn phải cố nhịn xuống, bởi vì lúc này Loan ngồi ở bên cạnh tôi khuôn mặt đã trở nên khó coi vô cùng, chỉ sợ nói thêm câu nữa thì cả phòng phải hấng chịu sự phẫn nộ vô cớ này mất.
Buổi trưa, đang làm việc thì tôi bỗng dưng nhận được điện thoại từ một số lạ gọi thẳng đến máy cá nhân của mình. Ban đầu tôi cũng không định nghe, nhưng lại nghĩ có khi A Lâm mượn máy gọi đến nên tôi không ngần ngại nhấc ngay. Chỉ là lúc nghe thấy giọng của người ở bên kia, bản thân mới biết suy nghĩ của mình thật sự đã sai.
– Phóng viên Quỳnh, cô tan làm chưa?
Tôi ừm một tiếng lạnh nhạt, miễn cưỡng nói một câu.
– Tổng giám đốc Vỹ, tôi cũng sắp đến giờ nghỉ trưa, không biết anh gọi tôi có chuyện gì không.
Âm thanh trong điện thoại trở nên ồn ào, tôi nghe thấy Trần Vỹ nói với giọng không vui.
– Thật ra tôi chỉ muốn hẹn gặp cô một chút để thảo luận về kịch bản sắp phải quay về việc quảng bá công ty trong mấy ngày tới thôi. Nhưng mà hình như cô đang bận thì phải.
Đôi lông mày vô thức nhíu chặt lại, tôi mím môi, tay cầm bút siết lại. Nói thật, đối với việc gặp mặt riêng Trần Vỹ như này bản thân tôi chẳng hề muốn một chút nào, nhưng cũng không thể từ chối thẳng thừng bởi vì tôi bây giờ đang là người phụ trách chuyên mục liên quan đến anh ta. Thêm nữa lúc trưa lão Hồ cũng đã nói rồi, cái gì cần thiết, cái gì không cần thiết, không thể chỉ mình lão duyệt là có thể xong được.
Nghĩ đến điều ấy, tôi chỉ còn cách thở một hơi thật dài, thật lâu sau đó mới nói với Trần Vỹ ở bên kia đầu giây.
– Được rồi, vậy hẹn anh dưới quán cafe dưới cổng trụ sở lúc 1 giờ được không? Bây giờ tôi phải đi ăn cơm rồi.
Vốn dĩ bản thân chỉ định cho Trần Vỹ một tiếng đồng hồ, ai ngờ sau khi tôi vừa dứt lời, anh ta lại nói như ra lệnh.
– Cô xuống dưới đi, tôi đang đứng ở dưới sảnh trụ sở cô làm rồi.
– Tổng giám đốc Vỹ, thật sự không cần thiết phải như thế đâu.
Tôi khéo léo trả lời, cứ tưởng Trần Vỹ ít nhất sẽ thật sự thỏa thuận lời từ chối của mình, ai ngờ anh ta không những mặc kệ không thèm để ý, mà còn nhàn nhạt buông một câu.
– Phóng viên Quỳnh, thật ra tôi rất quan tâm đến chuyên mục này của nhà đài nên mới muốn hẹn gặp cô. Nhưng nghe cô từ chối thẳng thừng như vậy, tôi thật sự muốn hỏi cô có phải tôi đã làm điều gì khiến cô bất mãn hay không?
Trước đó từng nghe rất nhiều về Trần Vỹ là một thương nhân nổi tiếng với mưu mô và mánh khóe, tôi nhớ mình chẳng quan tâm lắm vì tôi nghĩ mình với người này không quen cũng chẳng có cơ hội tiếp xúc. Nhưng mà hiện tại, nói ra câu nào liền bị chặn họng ngay câu đấy, tôi đây mới biết bản thân thật sự không phải là đối thủ của anh ta, cũng không đủ kiên nhẫn ngồi ở đây nói qua nói lại với anh ta. Cuối cùng, sau một hồi qua lại, tôi chẳng còn sự lựa chọn nào, chấp nhận thỏa thuận đi xuống.
Lúc ngồi vào trong xe, Trần Vỹ đưa mắt nhìn tôi cài dây an toàn, anh ta cất giọng hỏi rất tự nhiên, khóe miệng thoáng cong lên một nụ cười.
– Muốn đi ăn chỗ nào? Buffet nhé, tôi vừa biết được một quán làm khá là ngon.
Bị câu hỏi của anh ta làm cho sững sờ, tôi liếʍ môi, một khắc sau mới đáp lại.
– Tùy anh thôi, nhưng có thể tìm chỗ nào gần một chút, tại buổi chiều tôi còn phải về làm việc.
Trần Vỹ nhướn mày, anh ta lái xe đi thẳng về phía trước một đoạn, sau một hồi ngó nghiêng cũng quyết định rẽ vào một nhà hàng có nổi tiếng ở thành phố A. Nhà hàng này chủ yếu về buffet, bên trong phòng được trang trí rất đẹp, lại rất sạch sẽ, nhìn lướt qua một lượt cũng biết được là nơi chủ yếu những người có tiền hay lui đến.
Chọn một bàn trên tầng hai, mở menu gọi món, Trần Vỹ lúc này mới lại hướng đến tôi cất giọng.
– Phóng viên Quỳnh, cô có kén ăn không. Tôi nghe nói cô mới mổ ruột thừa xong, vẫn nên ăn thanh đạm một chút cho vết mổ không bị ảnh hưởng.
– Tùy tiện là được rồi, tôi cũng không kén ăn lắm.
Ngữ điệu của tôi vô cùng lạnh nhạt, khi dùng cơm cũng chỉ bàn trong phạm vi công việc, nhưng không ngờ cái người đàn ông này lại không hợp tác như thế. Anh ta nhàn nhã ăn buffet trên đĩa của mình, mắt nhướn lên nhìn tôi nói.
– Đợt cô nằm viện, tôi phải đi công tác bên tỉnh ngoài nên không đến thăm cô được. Vết mổ đã đỡ hẳn chưa mà cô đã đi làm.
Trần Vỹ gật đầu, giọng nói anh ta hiền hòa, nụ cười hiện trên khuôn mặt anh tuấn.
– Từ trước đến nay tôi không thích bàn công việc trong lúc ăn uống, bởi vì như thế sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị. Nhưng mà nếu không lôi công việc ra tôi sợ cô không chịu đến đây cùng tôi.
Tôi mỉm cười khách sáo, bản thân lúc này cũng hiểu được ý tứ của Trần Vỹ nên đành ứng phó.
– Sao có thể chứ, chẳng qua buổi trưa tôi thật sự bận, bởi vì muốn tranh thủ sửa nốt kịch bản cho bên công ty.
– Cô không cần dè dặt với tôi như thế. Phóng viên Quỳnh, tôi biết cô bất mãn với tôi việc tôi từ chối kịch bản của đồng nghiệp cô, nhưng mà thứ cho tôi nói thật, tôi đây cũng chỉ tin tưởng một mình cô thôi. Lần trước cô làm rất tốt, rating rất cao, tiếng tăm của tôi cũng vang xa hơn, nên lần này tôi cũng chỉ yêu cầu có thế.
– Anh đề cao tôi rồi, mọi việc thuận lợi đều là công của tất cả.
Nhận được câu trả lời của tôi, Trần Vỹ khẽ mỉm cười, anh ta không để lộ ra một tia sắc nào khác lạ trên khuôn mặt, nhưng ánh mắt nhìn tôi vẫn luôn chăm chú như thế. Cái nhìn đó, tôi đương nhiên biết nó mang theo ý tứ khác, có điều bản thân không muốn vướng phải rắc rối nên tôi vẫn bày ra cái vẻ mặt khách sáo vô cùng tự nhiên như không biết gì, cúi đầu tiếp tục ăn thức ăn trong đĩa.
Hai giây sau, tôi thấy Trần Vỹ gật đầu, anh ta thoải mái dựa lưng vào ghế, nói.
– Nếu cô đã nói như vậy, thì chúng ta hợp tác vui vẻ.