Buổi lễ khai mạc kết thúc vào mười một rưỡi trưa, tôi theo lịch trình đã định đi phỏng vấn từng cán bộ chủ chốt của huyện ủy và những doanh nhân được ghi trước đó. Vì số lượng khá nhiều, lại thêm những câu hỏi tự dưng phát sinh nên lúc xong xuôi tất cả, hội trường đông đúc người chen lấn đã vơi đi khá nhiều, đa số chỉ còn lại những người làm công của công ty sự kiện ở lại tháo dỡ.
Không gian thông thoáng, tôi không khó nhận ra A Lâm trong đoàn người tất bật. Hôm nay anh vẫn mặc bộ quần áo sờn vải lao động giống như đêm của hai tháng trước đưa tôi về nhà, dáng người vẫn cao lớn như thế, chỉ có điều lâu ngày không gặp, khuôn mặt cương nghị điển trai hình như có một chút hơi gầy, đoán chừng là vì làm việc vất vả nên bị ốm với kiệt sức.
Tôi đứng dựa người vào cột sắt bên cạnh khán đài chăm chú nhìn anh, mà anh thì chưa phát hiện ra bản thân bị nhìn lén nên từng động tác làm việc vẫn dứt khoát và nhanh nhẹn. Công nhân của đoàn sự kiện có khá nhiều, đa số họ đều làm việc nhẹ nhàng ở bên dưới, còn cái việc leo trèo trên cao đầy nguy hiểm không phải ai cũng có gan. Ấy vậy mà không ngờ, A Lâm lại săm sắn đến như thế. Anh không sợ hãi độ cao, cũng chẳng chần chừ run rẩy, tốc độ so với bên dưới không chậm hơn là bao nhiêu.
Năm phút, rồi đến mười phút trôi qua, giống như có thần giao cách cảm gì đó, người đàn ông kia đang làm bỗng dưng đưa mắt nhìn về phía chỗ tôi đang đứng. Ánh mắt cả hai giao nhau, nhưng vì khoảng cách quá xa nên tôi chẳng biết được biểu cảm của anh lúc này trông như thế nào, chỉ biết động tác của anh khựng lại mất một lúc, sau đó mới lại lấy được tinh thần để tiếp tục việc dang dở.
Khoảnh khắc ấy, tôi đang có ý định bước chân tiến về phía A Lâm, thì bỗng nhiên từ phía sau giọng nói trầm trầm của Tình cất lên rất gần, không cần đoán cũng biết chắc cậu ta đã đứng quan sát tôi được một lúc rồi.
– Phía bên huyện ủy mời chúng ta ăn cơm.
Bình thường, những chuyến công tác như thế này chúng tôi đều được bên chủ nhà nhiệt tình chu đáo mời lại. Cho dù rõ ràng bản thân không muốn, nhưng vì phép lịch sự, cộng với việc thiết lập các mối quan hệ, tôi với đồng nghiệp không có lựa chọn đưa ra quyền từ chối.
Nhớ lại ngày đi làm, bản thân còn chưa quen với rượu nên mỗi lần chỉ cần nhấm môi một cái là người tôi đã say mèm như cọng bún, hại cho Loan và những người khác phải vất vả lắm mới đưa được về đến nhà. Nhưng rồi dần dà, từng ấy năm qua đi, có biết bao nhiêu cuộc xã giao, luyện dần luyện dần, tôi của thời điểm hiện tại đã được tất cả đặt cho cái biệt danh “ ngàn chén không say” hoặc là “ uống rượu như nước.”
– Bọn họ đang đợi đấy. Đừng để họ đợi lâu.
Thấy tôi im lặng không trả lời, Tình lại tiếp tục lên tiếng nói tiếp, kéo thần trí tôi đang bay lơ ửng trên may trở về hiện tại. Mà tôi cũng biết mình không thể từ chối, nên cũng miễn cưỡng gật đầu, cười một cái thật nhẹ.
– Được rồi, chúng ta đi thôi.
Cùng Tình đi về phía nhà ăn của huyện ủy, bước vào trong phòng, tôi lúc này cũng mới rõ người được mời lại cũng khá nhiều. Họ đều là cán bộ có thành tích tiên tiến, ngoài ra còn có những người chủ doanh nghiệp hàng năm bỏ ra một số tiền rất lớn để hỗ trợ đóng góp công ích cho cộng đồng.
Đưa mắt nhìn một lượt, phát hiện tất cả mọi người đều đã được an bài chỗ ngồi, ghế trống còn thừa chỉ còn lại đúng ba chiếc, mỗi chiếc đều gần một vị lãnh đạo giữ chức không hề nhỏ, nhất thời khiến cho đôi lông mày tôi nhíu lại. Mấy cái chuyện gán ghép như thế này, trước giờ đã gặp đã không ít lần, nhưng lần nào tôi cũng chỉ có thể cam chịu nghe theo sự sắp xếp vô lý ấy. Đơn giản bởi vì tôi chỉ là một nhân viên bé nhỏ, tuy là làm ở đài truyền hình tỉnh thật đấy, nhưng so với mấy ban lãnh đạo, cũng chỉ là hạt cát giữa một nắm cát thôi. Không có sức uy hϊếp, cũng không có sự ảnh hưởng…
Một vị chủ nhiệm nhìn thấy tôi vẫn đứng yên thì vội vàng lên tiếng, khóe miệng của ông ta kéo lên một nụ cười đầy ẩn ý, con ngươi trong mắt giảo hoạt đảo quanh.
– Phóng viên Quỳnh, cô cũng ngồi xuống đi.
Trước tình căng thẳng đầy gượng gạo như vậy, tôi lén thở hắt một hơi thật dài, sau đó kéo chiếc ghế ở bên cạnh chủ tịch huyện ngồi xuống. Dù sao thì nhìn đi nhìn lại, chỗ này vẫn là an toàn, chứ nếu ngồi ở hai chiếc ghế còn lại, một bên là giám đốc của công ty sản xuất đồ nội thất, một bên là giám đốc của công ty xây dựng thuộc quản lý của nhà nước, hai người đàn ông đó nghe nói đều là tinh anh trong ngành công nghiệp tỉnh, tôi sợ những ngày sau của mình không yên ổn nổi.
– Cơm trưa hôm nay đều được gọi đến từ nhà hàng, là cho giám đốc Vỹ mời nên mọi người đừng khách sáo nhé. Không phải tiền của công quỹ đâu.
Trưởng phòng Dân mở lời bằng lời nói vui, sau khi ông ta nói xong, tất cả mọi người đều cười ha hả, nâng cốc chúc nhau rồi bắt đầu cho những cuộc nói chuyện. Tất nhiên tôi với Tình đều không thể thoát khỏi, người nọ dâng người kia chúc, chẳng mấy bụng đã uống no đến gần chục ly rượu cay nồng.
Hết ly thứ mười rồi mà vẫn không ai có ý định dừng lại, tôi khẽ đưa tay xoa đường ấn mày đang nhíu chặt với thái dương của mình cho đỡ đau, môi mấp máy định lên tiếng từ chối thì người được cho là giám đốc Vỹ đã nhanh hơn một bậc nói trước. Anh ta tao nhã cầm lấy ly nước lọc đưa lên miệng uống, khóe môi mỉm cười.
– Buổi chiều chúng ta ai cũng phải về văn phòng với công ty làm việc cả, nên tôi mong mọi người không ai quá say. Nếu không tiến độ công việc bị chậm chạp, tôi biết phải ăn nói như thế nào với lãnh đạo của mấy người đây.
Nói đoạn người đàn ông kia dừng lại, anh ta quay sang nhân viên hành chính nam vừa nãy đang cố mời rượu tôi, ngữ điệu vẫn vô cùng ôn hòa, không hề mang theo một chút gì gọi là cảnh cáo hay khó chịu.
– Phóng viên Quỳnh là người bận rộn, chúng ta tốt nhất không nên ép cô ấy quá. Ông cha ta đã dạy, phụ nữ là nên được ưu tiên và nâng niu, rượu không thích hợp với họ lắm đâu.
Vốn dĩ chỉ là một lời nói quan tâm bình thường giữa người với người theo phép lịch sự, nhưng khi lọt vào tai của tôi thì nó lại chẳng trở nên dễ nghe một chút nào. Tuy vậy, tôi vẫn luôn biết vị trí của mình đứng ở đâu, cho nên dù không nhiệt tình, nhưng bản thân vẫn phải hòa nhã đáp lại.
– Cảm ơn giác đốc Vỹ, cảm ơn mọi người, nhưng kì thật tôi không uống được nữa rồi. Thất lễ quá.
Trưởng phòng Dân cười xòa, ông ấy xua tay.
– Không sao, không sao… Giám đốc Vỹ nói rất đúng, phóng viên Quỳnh còn nhiều việc lắm. Buổi chiều cô ấy còn phải về đài truyền hình chỉnh sửa rồi biên kịch lại bài viết của mình, mọi người đừng ép cô ấy nữa.
Mấy người lãnh đạo chủ chốt đã lên tiếng, những nhân viên hành chính khác có ý định nâng ly đều tiu ngỉu đặt ly rượu xuống bàn, nụ cười trên khóe môi đầy gượng gạo. Họ bắt đầu nhìn tôi với con mắt khác hơn, hình như là mang theo một chút tò mò lẫn dò xét, đoán chừng là muốn biết rõ hơn tôi có quan hệ rộng như thế nào mà lại có thể khiến cho mấy vị tai to mặt lớn này lên tiếng giải vây.
Bữa cơm cứ thế kéo dài bởi những câu chuyện về những nghị định thay đổi của nhà nước trong năm nay và dự án mà huyện tỉnh sắp tới sẽ khai thác của mấy người đầu ngành. Nói thật, đối với loại chuyện như thế này tôi đặt nhiều tâm tư lắm, vì dù sao đó cũng không phải là mảng chuyên ngành tôi đang làm. Thế nhưng đã ngồi cùng một bàn, lại còn được mấy sếp “ đặc biệt” chú ý, tôi ngồi không tất nhiên cũng chẳng tránh được việc trúng đạn. Cụ thể ngay lúc nào, trưởng phòng Dân liếc mắt nhìn tôi nói.
– Phóng viên Quỳnh, cô làm ở đài truyền hình chuyên mảng xã hội à.
– Đúng rồi. Tôi thường đi lấy tin về những vấn đề liên quan đến đời sống xã hội, du lịch và trải nghiệm. Tuy có chút vất vả, nhưng lại mở mang kiến thức và đầu óc về nhiều mặt tối của cuộc sống, trau dồi được rất nhiều kiến thức.
– Thế thì tiếc quá. Tôi còn tưởng cô làm bên mảng tài chính thì sau này sẽ có nhiều hợp tác với giám đốc Vỹ rồi. Cậu ấy đấy, là tinh anh của tỉnh ta đó, cái gì cũng giỏi, nhưng chỉ có mỗi cái tình duyên là lận đận thôi.
Tôi khẽ mỉm cười, nhấp môi uống một ngụm nước trắng cho cổ họng đỡ khô, ngữ điệu vô cùng bình thản đáp lại những lời nói đầy ám chỉ của trưởng phòng Dân.
– Nói nhỏ với ngài, ngày trước tôi đi học những môn họ khối A đều rất kém, nên khoảng thời gian cuối cấp với ôn thi đại học, tôi phải cật lực học điên cuồng lắm mới có cơ hội đỗ đại học đấy.
Sau khi tôi nói xong, trưởng phòng Dân chỉ cười xòa rồi dặn tôi gắp thức ăn trên bàn, bản thân biết điều không hề hỏi thêm tôi một câu gì nữa. Ai ngờ tránh vỏ dưa thì gặp vỏ dừa, cái người đàn ông được gọi là giám đốc Vỹ bỗng dưng liếc mắt nhìn tôi, anh ta từ tốn nói.
– Phóng viên Quỳnh thật khiêm tốn. Lần trước có dùng bữa với đoàn người lãnh đạo tỉnh, tôi có nghe thấy họ khen ngợi cô rất nhiều. Là một nhân viên năng nổ và siêng năng, con đường tương lai cũng đầy rộng mở.
Đúng là dân tư bản, miệng lưỡi quả nhiên sắc sảo vô cùng, nói một câu thôi cũng đủ áp lực khiến cho đối phương là tôi phải ngậm họng, rõ ràng muốn phản bác nhưng lại không biết phải nên phản bác như thế nào. Cuối cùng, tôi chỉ có thể cười một cái đầy gượng gạo cho xong chuyện, sau đấy bản thân chỉ một lòng một dạ với món ăn trong bát của mình.
Một tiếng trôi đi, bữa ăn vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc, mà tôi đối với cái không khí ngột ngạt đầy mùi rượu này chẳng thể chịu nổi được nữa, nên sau khi ăn nốt con tôm đã được lọt vỏ ở trong bát, tôi lại rót cho mình một ly rượu trắng, hướng đến tất cả nói.
– Thật ngại quá, tôi bây giờ có việc phải rời đi trước nên không thể cùng mọi người nói chuyện được. Ly rượu này coi như là ly rượu tạ lỗi, mong mọi người bỏ quá cho, đừng vì tôi mà mất hứng.
Nói xong, tôi cũng không chần chừ, ngay lập tức ngửa đầu uống cạn rượu ở trong ly. Đến khi xong xuôi, nhìn thấy Tình cũng đang có ý định cao từ giống như mình, tôi vội nói.
– Cậu ở đây thay tôi ăn uống với mọi người đi. Tôi còn có chuyện riêng, chút nữa sẽ tự mình bắt xe về đài truyền hình.
Nghe tôi nói vậy, đáy mắt Tình có một chút sựng lại, tôi đoán cậu ta cũng đã ít nhiều biết được việc riêng của tôi là gì rồi nên cũng không có dây dưa như mấy lần trước nữa. Ngược lại, người thanh niên này còn vô cùng phối hợp.
– Được. Vậy cô nhớ cẩn thận, có chuyện gì thì gọi cho tôi hoặc người của huyện ủy.
– Tôi biết rồi. Vậy tôi đi trước đây.
Để lại cho tất cả một câu chào tạm biệt, tôi khoác chiếc túi xách trên vai, bước chân không tự chủ được mang theo một chút vội. Vừa nãy, bản thân đã định tiến lại nói chuyện với A Lâm rồi, nhưng vì cái bữa ăn đột ngột với ban lãnh đạo tự dưng mọc ra nên tôi đành phải gác lại ý nghĩ sang một bên. Thành ra bây giờ đã một tiếng trôi qua, không biết anh đã đi không nữa.
Nghĩ đến việc người kia rời đi, tôi càng vội hơn, bước chân trên đôi giày cao gót sải dài bước từng bước cộc cộc. Cũng may, việc tháo dỡ những bộ rạp sân khấu rất lằng nhằng và cầu kì, nên khi bản thân tôi đi ra đến hội trường, tất cả mọi công nhân vẫn mỗi người một việc làm. Lúc này, ở đây chẳng còn có ai khác ngoài người của đoàn nên sự xuất hiện của tôi nhất thời khiến cho bọn họ ai nấy đều ngạc nhiên. Có một người số người nhận ra tôi, họ sởi lời chào hỏi.
– Phóng viên, cô để quên đồ gì à. Có cần chúng tôi tìm giúp hay không?
Tôi khẽ lắc đầu, mắt đảo quanh một lượt rồi dừng lại ở chỗ góc trên sân khấu. Ở đó, A Lâm đang bận bịu cùng với hai người đàn ông khác tháo dỡ loa đài và đàn để lên ô tô, chiếc áo may ô màu xanh lam đã ướt một mảng lớn ở trước ngực và sau lưng. Mái tóc dài bồng bềnh giờ phút này cũng nhề nhề chẳng khác gì người gội, bóng nhẫy, khỏi cần nhìn tận mắt cũng biết, để cơ thể kia tiết ra một lượng mồ hôi nhiều như vậy, anh đã làm việc luôn tay luôn chân như thế nào.
Trong lòng đột nhiên xuất hiển cảm giác không nói lên lời, tôi khẽ thở dài, lắc đầu đáp trả mấy người vừa hỏi mình, chần chừ mất mấy giây cũng quyết định tiến lại phía A Lâm. Chờ cho đến khi khoảng cách được rút ngắn lại, mới chậm rãi cất giọng nói.
– A Lâm, chúng ta lại gặp nhau rồi.
Động tác của A Lâm trở nên khựng lại, anh xoay người đưa mắt nhìn tôi, khuôn mặt trở nên trầm tư, mờ mịt không rõ là đang nghĩ gì, cũng không đáp lại. Sự lạnh nhạt ấy khiến cho tôi nhất thời không kịp phản ứng, vẻ mặt thoáng cứng lại mấy giây.
– Sao thế. Anh vẫn muốn tránh mặt tôi à.
A Lâm lần nữa nâng mắt nhìn tôi, lần này, tôi nghe thấy anh không lạnh không nóng đáp lại.
– Tôi không có tránh mặt cô. Chẳng qua là công việc bận bịu quá thôi.
– Nhưng từ hôm đó anh đã không đến đường 5A nữa. Tôi đã đợi anh suốt gần một tháng, còn tưởng anh trốn tôi chứ.
Không nghĩ rằng tôi lại có thể thẳng thắn đề cập đến chuyện này như vậy trước mặt bao nhiêu người, sắc mặt của A Lâm trở nên sầm hơn. Anh nhìn tôi, đáy mắt mang theo sự không hài lòng khi tôi ngang nhiên đẩy mối quan hệ của cả hai trở nên mờ ám, nói.
– Tôi không trốn. Tôi nói rồi, tôi làm nhiều việc, thời gian chiếm trọn gần như cả ngày.
Thật ra từ lúc nhìn thấy anh hồi sáng, tôi cũng đã tìm được cho mình câu trả lời sao hai tháng nay không nhìn thấy anh đến gần đài truyền hình của tôi đón khách rồi. Nhưng mà vì không còn cách nào ngoài cách này bắt chuyện với anh, cho nên tôi đành lấy nó ra làm cái cớ để cùng anh nói chuyện một lúc mà thôi. Dù sao thì tôi đối với người này vẫn muốn được cùng anh nói chuyện và liên lạc về sau, giống như một người bạn nương tựa giữa thành phố xô bồ đầy bạc bẽo này vậy.
Khẽ liếʍ môi, tôi hỏi anh.
– Sắp làm xong chưa. Tiếp theo anh còn làm gì nữa không.
A Lâm cầm một góc khăn vắt trên cổ lau mồ hôi trên mặt, anh đáp.
– Gần xong rồi.
– Có mệt không?
– Không mệt, công việc đã làm nhiều năm, sớm đã thành quen.
– Tôi còn không nghĩ anh chạy cả những đám sự kiện như này. Anh thường xuyên làm nghề này thì ở chỗ sửa xe phải xin nghỉ thế nào.
A Lâm nhìn tôi, anh giải thích.
– Nghề chính của tôi là sửa xe, nghề này chỉ là nghề phụ. Hôm nào đoàn thiếu người, không tìm được ai thì tôi sẽ xin nghỉ ở gara.
Tôi gật đầu, à lên một tiếng như là hiểu chuyện, đưa tay kéo một chiếc ghế ngồi xuống, sau đó lôi điện thoại ra lướt web gϊếŧ thời gian chờ đợi A Lâm làm việc xong. Những ngày thường, công việc bộn bề, cái này chưa xong cái kia đã kéo đến nên tôi hầu như chẳng có thời gian ngồi lên mạng tán gẫu với mọi người hay úp một cái status thể hiện tâm trạng, vì vậy trang facebook của tôi nhìn rất nhạt. Cũng may là trên trang cá nhân còn được Loan và các đồng nghiệp gắn thẻ ảnh sau mỗi lần chuyến đi công tác hoàn thành, nên miễn cưỡng có thể nói nó cũng không hẳn là một nick ảo.
Đang lướt trang chủ, đọc được bài viết nói về bản làng Mường Nhé hôm nay đón lãnh đạo tỉnh về thị sát, khóe miệng tôi bất giác kéo lên một nụ cười thật nhẹ, nhân lúc A Lâm đang đứng đợi mọi người chằng đồ, bản thân tiến lại đưa điện thoại đến trước mặt anh, nói.
– Mong ước của người dân thôn làng cuối cùng cũng thành hiện thực rồi.
Nghe tôi nói vậy, A Lâm rủ mắt nhìn xuống màn hình cách mình một khoảng, lẳng lặng đọc từng dòng chữ được viết trên đó. Anh không để lộ nhiều cảm xúc, nhưng tôi biết, anh đang rất vui, niềm vui so với việc trúng số có khi còn lớn hơn rất nhiều.
Thần trí để trôi theo những cảm xúc vui mừng, chúng tôi chẳng ai để ý đến khoảng cách lúc này, đến khi nhận ra thì mới phát hiện mình và A Lâm sát nhau rất gần. Gần đến mức tôi có thể nhìn rõ được trên khuôn mặt nam tính đen rám nắng của anh lỗ chân lông lớn hay nhỏ, thậm chí còn ngửi được cả mùi thuốc lá nhàn nhạt phảng phất nơi cánh mũi theo từng hơi thở nhè nhẹ của người đàn ông này.
Loại thuốc anh hút chỉ là loại rẻ tiền bình dân có năm ngàn một bao, mùi đương nhiên vừa hôi ại vừa nồng, nhưng tôi lại không hề cảm thấy bài xích một chút nào. Ngược lại, thưởng thức lâu hơn, tôi lại phát hiện ra một điều, trên người của anh không chỉ có mùi thuốc ám lại, mà còn có mùi hương khác. Mùi hương ấy, rõ ràng không phải là bột giặt, cũng không phải là nước xả, mà là mùi cơ thể, thoang thoảng rất nhẹ, giống hệt cây hoắc hương tỏa hương thơm.
Đột nhiên thần trí bị cuốn vào, tôi thần người nhớ lại chuyện cũ ở bệnh viện huyện của Mường Nhé cách mấy tháng trước. Khi ấy, A Lâm ở trong phòng cấp cứu khử trùng, áo anh bị bác sĩ bắt cởi, để lộ rõ thân hình săn chắc cân đối của mình trước mắt tôi. Phải nói như thế nào nhỉ, không quá vạm vỡ, không quá nhiều cơ thịt, cũng không có quá nhiều đường gân mạnh mẽ nổi lên, nhưng lại mang một sức hút vô cùng lớn đối với phụ nữ. Nói thật, bàn về ngoại hình, cái người đàn ông được gọi là giám đốc Vỹ vừa nãy nói chuyện với tôi ở trong nhà ăn vẫn còn kém anh một phần.
– Tôi phải làm việc rồi.
Đọc xong tin tức trên mạng, A Lâm cuối cùng cũng thoát được khỏi tâm trạng của mình, anh lùi bước kéo dài khoảng cách của chúng tôi, giọng nói cất lên trầm trầm. Mà tôi, nghe được lời nói ấy cũng định thần được suy nghĩ trong đầu, đưa tay nhận lấy điện thoại, khẽ mấp máy môi nói.
Thật ra tôi đã chuẩn bị cho mình mấy lời thuyết phục nếu lời mời bị từ chối rồi, nhưng ai ngờ lần này A Lâm không có ý kiến ý cò như lần trước. Anh nâng mí mắt nhìn tôi với ánh mắt đầy bất lực, giống như kiểu “ tôi đồng ý với cô cũng chỉ là muốn cùng cô một lời cho rõ, để cô sau này đừng có bám theo tôi” nữa vậy.
Đợi thêm khoảng nửa tiếng, A Lâm cũng đã xong việc. Sắc trời lúc này đã đổ về râm, có mấy đám mây đen che đi ánh nắng gay gắt nên quãng đường đi ra cổng, tôi cũng không cảm thấy khó chịu nhiều lắm.
Khu vực huyện ủy Tây Hồ nằm ở trục đường chính, đi bộ một đoạn trên vỉa hè sẽ thấy có rất nhiều quán ăn được mở với nhiều thực đơn khác nhau. Thú thật, tôi chẳng phải là người kén ăn, nên tùy tiện chọn một quán nào đó cũng được. Nhưng mà cái người bên thì lại không như thế, anh chẳng quan tâm đến điều ấy, bước chân vẫn đi nhanh, miệng lạnh nhạt.
– Mấy quán này vừa đắt lại vừa không ra gì, ăn một bữa tốn gần triệu bạc, tôi không có nhiều tiền để vào đó.
– Anh nói gì thế, tôi cũng đâu có nói là bắt anh đãi tôi đâu.
A Lâm chẳng quay đầu :” Tôi dẫn cô đến một quán này, ở đó có món canh cá chua, ăn ngon mà lại rẻ. Cô có đãi tôi cũng tiết kiệm được một ít tiền, mà tôi cũng được ăn món mình thích.”
Tôi gật gù, vẫn biết người này là một người thấu tình đạt lí, làm cái gì cũng suy xét cẩn thận, nhưng khi tận mắt chứng kiến anh bộc lộ tính cách thật của bản thân, tôi vẫn có một chút ngạc nhiên lẫn sửng sốt.
– Anh đến đây nhiều lần lắm hay sao mà lại biết ở đây có món canh cá chua.
– Mấy năm trước tôi hay ở đây làm điện nước cho các công trình, ngẫu nhiên đi dạo thì nhìn thấy thôi.
Mấy năm trước, không rõ cụ thể là năm nào, nhưng tôi nghĩ có lẽ khi ấy em gái của A Lâm vẫn còn sống. Bởi vì chỉ có lúc ấy, người đàn ông này mới cần tiền, cần rất nhiều tiền, nên ngày nào cũng phải đi làm bạt mạng gần như là bán sức khỏe cho người khác. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, tôi rất khâm phục anh bởi sự chịu đựng và cố gắng, vì dù cuộc sống khó khăn đến mấy, anh vẫn là chính mình, chẳng để chân nào bước vào bùn lầy của những tệ nạn thối nát bủa vây lấy thành phố này.
Dẫn tôi đến một quán ăn bình ăn ở cuối góc phố, A Lâm chọn lấy một chiếc bàn ở gần cửa sổ nhìn ra vườn rau của nhà dân bên cạnh. Quán khá đông, chẳng có bày biện trang trí gì nhiều, nhưng được cái rộng rãi mà thoáng mát, không ngửi thấy mùi dầu mỡ quá nồng, có thể cho tổng điểm là 8/10.
Ngồi một lát, phục vụ mang thực đơn đến, A Lâm gọi một món cá canh chua, một đĩa thịt ba chỉ nướng, một đĩa cá lục sốt cà chua, nước uống thì gọi một chai nước khoáng và một quả dừa. Mỗi món đều chọn xuất cho hai người ăn, lúc nhận hóa đơn, tôi định lấy tiền ra trả thì mới biết anh đã trả trước đó rồi, trong lòng lại không khỏi dâng lên một cỗ bất mãn.
– Anh lại làm sao thế. Tôi bảo bữa cơm này tôi mời anh mà. Với cả anh gọi nhiều như vậy, chúng ta nhất định sẽ ăn không hết.
A Lâm lắc đầu, anh cẩn thận lấy giấy lau bát đũa trước mặt, thản nhiên nói.
– Sức ăn của tôi nhiều hơn của cô, cô không cần phải lo đến vấn đề ấy. Cô cứ ăn no bụng cô, còn thừa lại thì tôi sẽ ăn nốt. Khái niệm của tôi trước giờ không có hai từ lãng phí đâu.
– Anh đang lãng phí tiền cho tôi đó. Lần trước, anh mua bảo mũ hiểm đưa tôi đội, cũng tốn vài trăm nghìn. Lần này anh lại mời tôi, cũng tốn mấy trăm nữa.
– Mũ cũ cũng hỏng rồi, mua mũ mới cũng là điều đương nhiên…
– Anh đúng là con người khó hiểu.
Tôi bật cười, mắt đảo quanh nhìn nhân viên phục vụ xếp thức ăn ra bàn. Mà A Lâm thì hừ lạnh một tiếng, chẳng thèm đôi co với người đang lải nhải là tôi, tay cầm đũa gắp một miếng thịt nướng đặt vào bát tôi, nói.