Chương 25
CHƯƠNG 25Khi tôi với bố về tới nhà đồng hồ cũng đã chỉ đến 9 giờ, nhìn phòng khách trống trơn chẳng có lấy một bóng người, xe cũng không còn ở sân, lúc này tôi mới chợt nhớ ra hôm nay tất niên cũng đã tới rồi, có lẽ bọn họ đã cùng nhau đi chơi chợ tết. Ánh mắt lướt quanh căn nhà đơn sơ chẳng có trang trí chữ hỉ hay cây hoa bánh trái, tôi chỉ biết thở dài nhìn khuôn mặt đượm buồn của bố, khó khăn lắm mới có thể cất giọng.
– Bố, con…con lên phòng đây.
Nói rồi, chẳng đợi ông trả lời, tôi xoay người chậm rãi bước từng bước trên bậc cầu thang trở về phòng của mình, mặc dù khuôn mặt đã cố tỏ ra không có chuyện gì nhưng biểu cảm miễn cưỡng ấy lại càng khiến ông lo lắng, gấp gáp hỏi tôi.
– Vũ…con..con không sao chứ.
Đôi chân tôi khựng lại nơi giữa bậc, khóe miệng kéo lên nụ cười chua chát sau câu hỏi ấy, lắc đầu trong vô thức rồi lại tục đi tiếp. Tôi có sao chứ, sao rất nhiều thứ nhưng bây giờ có thay đổi được gì đâu, tôi chỉ biết chịu đựng rồi chôn dấu nó tận sâu trong trái tim của mình, chôn thật kĩ để không ai biết được tôi đã từng yêu và ngủ với bố của mình, tôi đã cùng với người đó lσạи ɭυâи mà thôi. Chứ thật ra trong tim tôi lúc này đau lắm, đau đến mức không thở được nữa rồi, đau đến mức l*иg ngực muốn vỡ nát ra đến nơi rồi.
Cánh cửa đóng lại cũng là lúc tôi chẳng thể nào gượng nổi được nữa, cả người dựa vào tường trượt xuống sàn, úp mặt vào đầu gối khóc thật lớn, nước mắt cứ thi nhau tí tách rơi xuống càng lúc càng nhiều. Mặc cho trên người vẫn là bộ quần áo ướt đẫm, mặc cho đầu tóc xác xơ bê bết bởi sương đêm, mặc cho da thịt dần trở nên nóng rực, tôi cứ ngồi như vậy nhìn ra màn đêm đầy những ánh đèn sáng rực ngoài kia, hết cười lớn rồi lại khóc, thần trí chẳng khác gì bệnh nhân tâm thần đang phát bệnh.
Tôi không ngần ngại ví bản thân giống một người điên, bởi vì lúc này tôi cũng muốn tôi điên đi, điên đi để quên đi hết những gì hôm nay tôi biết, điên đi để khỏi phải nhớ tớ ” anh ” là ai, điên đi để khỏi phải nhớ về ” anh ” đến tâm can đau muốn rỉ máu. Tôi phải làm sao đây, tôi đã trót yêu ” anh ” nhiều như thế, tôi không ngưng được, tôi thật sự không ngưng được.
Ngón tay vô tình chạm vào những mảnh vỡ của chiếc điện thoại trong túi áo, nhớ đến từng dòng tin nhắn yêu thương ấy, nhớ đến những ảnh mặn nồng ấy, tôi chỉ biết nắm chặt lấy những mảnh vụn vỡ trong tay mặc chúng ghim đến rách da thịt vẫn không kêu lấy một lời. Nhìn lòng bàn tay đầy máu mê đến đỏ thẫm, tôi cười chua chát, đau thật ấy nhưng so với tim tôi lúc này đâu có ăn thua gì.
Tôi chẳng biết mình đã thần thờ ngồi đó bao lâu, tôi chỉ biết đến khi những tiếng pháo hoa nổ tung trên bầu trời vang lên rầm rộ, cả người tôi cũng đổ gục xuống sàn, đầu óc mụ mị cuối cùng cũng bị bóng tối bao phủ lấy hoàn toàn.
Tôi mơ một giấc mơ thật dài, thật đẹp, thật giống với những gì tôi đã mơ ước trước đó chẳng sai một tí nào. Tôi mơ thấy bản thân được mặc chiếc váy cưới trắng muốt đứng trên bãi cỏ màu xanh mướt bên cạnh dòng sông bầu trời rộng lớn của nước Anh cổ kính, bên cạnh chính là người ấy, người duy nhất tôi mốn yêu và đi cùng. Tôi mơ thấy người đó cầu hôn tôi lãng mạn, mơ thấy người đó trao tôi chiếc nhẫn kết hôn đầy tinh xảo, tôi mơ thấy người đó cõng tôi chạy nhanh trên những nẻo đường gạch đẹp mắt. Chúng tôi cứ vui vẻ bên nhau hạnh phúc như vậy với một trang trại rộng lớn, có rau, có hoa, có cỏ, có những chú bò sữa, những chú dê non…Thế nhưng mơ thì vẫn mãi chỉ là mơ, dù chúng có đẹp đến mấy thì cuối cùng cũng giống như bọt xà phòng mà vỡ vụn.
Đôi mắt nhíu lại từ từ hé ra, rơi vào tầm nhìn của tôi chính là trần nhà màu trắng toát với mùi thuốc khử trùng nựng sựng, không gian im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng muỗi bay vo ve trong phòng. Nhìn lên ông truyền dịch được treo trên đầu giường, tôi mím môi cố nghĩ lại chuyện đã xảy ra với mình thì đúng lúc này, cánh cửa được đẩy ra,người đi vào không ai khác chính là Hoàng.
Nhìn thấy tôi nằm đó, Hoàng nhíu mày tiến lại, đặt túi đựng bịch sữa tươi cùng với cặp l*иg cháo lên mặt bàn, hạ thấp giọng hỏi han.
– Cậu thế nào rồi, còn thấy mệt hay đau đầu gì nữa không.
Tôi chống tay người dậy dựa lưng vào thành giường lắc đầu, đưa lưỡi liếʍ một vòng quanh đôi môi khô khốc cho đỡ rát rồi mới đáp trả Hoàng.
– Tôi nằm đây lâu chưa vậy, hôm nay ngày mấy rồi…
– Mùng 2 rồi…Cậu sốt cao mê man đổ gục trong phòng, cũng may là chú Khang phát hiện ra và đưa cậu đi bệnh viện, nếu không e rằng lúc này cậu chẳng còn cơ hội ngồi đây mà nói chuyện với tôi đâu.
Hoàng vừa trả lời tôi vừa gạt cháo từ trong cạp l*иg ra bát, đảo đảo một lúc cho đỡ nóng tiến lại gần đặt lên tay tôi, ép buộc.
– Ăn hết đi, ăn vào thì mới có sức để hồi phục cho khỏe mai ngày kia còn vào lại Sài Gòn đi học. Ốm có mấy ngày mà gậy rộc đi như thế này, dì Mai với ông ” chú ” của cậu mà biết họ sẽ buồn lắm đấy.
Bàn tay đang gạt từng thìa cháo đưa lên miệng cũng theo câu nói của Hoàng mà khựng lại, hốc mắt không kiềm chế được trong phút chốc đã đỏ ửng đến cay xè khiến tôi phải ngửa đầu nhìn lên trền chớp mắt liên tục cho lệ không khỏi tràn xuống, môi bặm chặt lại đến mức gần như bật máu. Tôi biết tôi như thế này sẽ khiến cho bố tôi lo lắng, tôi biết tôi cứ như thế này sẽ khiến cho Hoàng nghi ngờ, nhưng tôi đã cố hết sức mà vẫn không thể, không thể đứng dậy được. Tôi đã rất cố gắng muốn thoát khỏi cái tình yêu sai trái ấy với “ anh “, nhưng trái tim chẳng nghe theo lí trí, vẫn càng lúc càng lao vào dẫu biết rằng bản thân không được phép.
Hoàng thấy tôi phản ứng gay gắt thì luống cuống tiến lại gần, đỡ lấy bát cháo đặt xuống giường, lau sạch những giọt nước mắt trên má tôi, hối lỗi.
– Đừng khóc nữa, tôi xin lỗi…Nếu vì câu nói kia khiến cậu thành ra như thế này lần sau tôi nhất định sẽ không dùng giọng điệu đó nói với cậu nữa, tôi hứa đấy.
Lúc này tôi chẳng nghe thấy Hoàng nói gì hết, cả người mất đi kiểm soát lao tới ôm chặt lấy cậu ấy khóc nức nở, khóc đến khi cổ họng đau rát chẳng thể nào nói được mới buông ra, nhỏ giọng thì thầm trong cổ họng hai từ cảm ơn rồi lặng lẽ nằm xuống, xoay người nhìn về phía cửa sổ nhắm mắt lại muốn chìm vào giấc ngủ thật sâu, trong đầu không ngừng tự nhủ bản thân mình phải quên đi, quên đi thôi..
Mấy ngày sau đó, Hoàng luôn túc trực bên cạnh tôi không rời, ban ngày thì giúp tôi đi mua đồ ăn rồi ngồi canh ống truyền dịch, ban đêm thì thuê một chiếc giường gấp nằm ngoài hành lang lối đi vào, mặc cho tôi có từ chối bao nhiêu lần vẫn không chịu đổi ý, thậm chí có những lúc tôi nói nhiều quá khiến cậu ta bực mình mà cáu gắt nói lớn tiếng nên đành buông bỏ. Những đêm ở trong bệnh viện, những lúc nhìn thấy cậu ấy ngủ quên nằm co ro vì lạnh, tâm trạng tôi đã tệ lại còn tệ hơn.
Hóa ra Hoàng lạnh nhạt với tôi chỉ là do cậu ấy quá tức giận mù tôi mù quáng, nhưng thật chất cậu ấy vẫn luôn âm thầm lo lắng cho tôi rất nhiều. Cậu ấy chấp nhận bị tôi ghét bỏ, chấp nhận để tôi tự do, chấp nhận việc không nói cho mẹ tôi biết tôi yêu người đó, thậm chí ngay bây giờ còn chấp nhận ở bên tôi mặc dù biết tôi lợi dụng. Cậu ấy không hỏi tôi đã gặp phải chuyện gì, cậu ấy cũng không có nhắc gì đến người kia, cậu ấy cứ lặng lẽ làm một cái bóng bên cạnh tôi như vậy, không đòi hỏi thêm gì khác.
Sáng mùng 6, tôi cũng được ra viện, vừa về tới nhà liền nhận ngay được những ánh mắt lườm nguýt đến cháy da cháy thịt hận không thể bổ nhào đến cào cấu của mụ Qúy cùng với con Liên. Nếu là bình thường phải ở thêm mấy ngày nữa, tôi nhất định sẽ vì cái thái độ này mà ôm cục tức to đùng, nhưng cũng may là tí nữa tôi lên máy bay rồi nên chẳng muốn để tâm tới những con người nhàn dỗi ấy nữa.
Lên đến phòng, tôi lao vào dọn dẹp đồ đạc, bố tôi cũng giúp tôi đóng một thùng quà miền bắc gửi vào trong đó, xong xuôi ông lưỡng lự nhìn tôi rất lâu cuối cùng cũng ngập ngừng lên tiếng.
– Vũ, vào Sài Gòn rồi….con định như thế nào với…
Tôi khựng người ngẩng lên nhìn ông, nhìn thấy ánh mắt lo lắng của ông liền nhanh chóng quay mặt lại tiếp tục gấp đồ, suy nghĩ vài phút cuối cùng cũng lắc đầu. Ngoài nói câu chia tay và không gặp nhau nữa, tôi chẳng còn biết phải nói gì với người đó như thế nào nữa, chẳng nhẽ lại nói trắng phớ ra tôi là con gái của anh hay sao. Không, tôi sẽ không bao giờ nói thế, tôi sẽ giữ im lặng để tự mình chịu đựng nỗi đau này chứ không muốn một ai biết thêm nữa. Giống như người đời họ nói sống để bụng chết mang theo.
– Con…con biết con phải nên làm gì bố ạ..Bố đừng lo lắng…
Bố tôi thấy tôi bình tĩnh đến mức đến mi mắt cũng chẳng thèm rung lấy một cái thì sốt sắng, giọng gấp gáp.
– Hạ Vũ!!!!!!! Dương là một người cố chấp, nếu cậu ấy thật sự yêu con thì nhất định sẽ không chịu buông tay..Cậu ấy không còn là chàng trai 16 tuổi của 20 năm về trước nữa…
Khóe miệng kéo lên nụ cười nhạt, tôi nhìn ông chậm rãi nói từng từ.
– Vậy bố bảo con phải nói sao…Nói con chính là con gái của chú ấy, nói con với chú ấy là lσạи ɭυâи ư.
Trước câu trả lời đầy tiêu cực cửa tôi, bố tôi liền im lặng, ông không nói thêm điều gì khác cho tới khi tiễn tôi lên máy bay, mới nhỏ nhẹ.
– Vũ, nếu con muốn bố giúp gì thì cứ nói với bố, bố nhất định sẽ giúp con
Nhìn vành mắt hồng hồng của ông, tôi dù không muốn nói gì nhưng cũng không nỡ làm ngơ nên đành miễn cưỡng gật đầu, đáp.
– Con biết rồi, con đi đây, bố cũng về đi…
Nói xong tôi cũng quay người kéo vali đi thẳng về phía Hoàng đang đứng đợi, không dám quay đầu lại nhìn ông, không dám quay đầu lại nhìn Hà Nội dù chỉ là một chút. Tôi cố tỏ ra bản thân bình thường như chưa từng gặp phải chuyện gì, bình thường đến mức Hoàng cũng phải giật mình vì sự thay đổi đột ngột ấy của tôi.
---------