Chương 24
CHƯƠNG 24Cổ họng tôi nghẹn ứ lại không thể cất lên lời, chân cứ chôn chặt tại chỗ chẳng thể nhúc nhích, đôi mắt ầng ậc nước lưng tròng hết nhìn lên mặt ông rồi lại nhìn xuống chiếc điện thoại đã vỡ tan dưới lòng đường, trong lòng vừa sợ hãi, vừa tức giận. Tôi chẳng để ý đến ông đang hừng hực lửa giận đứng đó quát tháo, ngồi xổm xuống nhặt từng mảnh vụn ấy bỏ vào trong túi áo khoác, nước mắt cứ tí tách thi nhau rơi xuống đến nhòe đi tầm nhìn.
Tôi cứ thần người ngồi đấy để mặc cho những hạt mưa táp vào người ướt nhẹp vẫn không chịu đứng dậy, tiếng khóc chẳng thể kìm nén cuối cùng cũng theo đó mà phát ra mỗi lúc một lớn. Thế nhưng điều này chẳng hề khiến bố tôi cảm thấy mủi lòng thương xót, thậm chí còn khiến cơn phẫn nộ của ông ấy dâng cao hơn, hai tay túm lấy vai tôi bóp chặt như muốn nghiền vỡ vụn, chất vấn.
– Con nói đi, con nói cho bố biết đây không phải là sự thật đi…Vũ….
Tôi ngước đôi mắt đầy lệ lên nhìn ông, trái tim bỗng nhói lên một cái rất đau, im lặng rất lâu mới dám gật đầu. Dòng tin nhắn yêu thương như thế, hình ảnh thân mật đến mức rõ ràng như vậy, chẳng cần phải giải thích nhìn vào cũng biết hai người họ đang ở mối quan hệ gì. Nếu giữa tôi và anh không phải do cả hai tự nguyện, thì sao lại có những tấm ảnh trần trụi đến như thế kia, tấm ảnh chúng tôi điên cuồng hôn nhau trong bệnh viện, tấm ảnh tôi ôm anh ngủ sau trận mây mưa mệt mỏi, khóe môi vẫn còn cười mãn nguyện hạnh phúc, tấm ảnh chiếc cổ trắng ngần của tôi có bao nhiêu vết xanh đỏ do dấu hôn anh để lại. Những tấm ảnh đó đều là do anh chụp, tôi vẫn còn nhớ khi đó anh nói với tôi, đó chính là kỉ niệm ngọt nhất mà anh muốn giữ lại.
Nhận được cái gật đầu khẳng định của tôi, ông không kiềm chế được cảm xúc mà giáng xuống má tôi một cái bạt tai thật mạnh, quát lớn.
– Mày….mày có biết mày đang nói cái quái gì không hả…Tách ra..tách ra cho tao.
Tách ra, tại sao tôi phải tách ra, tôi đâu có làm gì sai mà phải tach ra cơ chứ. Đưa tay quẹt sạch nước mắt trên khóe mi, tôi ngước lên nhìn ông, nở nụ cười nhạt nhẽo, đau lòng lên tiếng.
– Con ở bên chú ấy thì đã sao, con không đi cướp chồng người khác, con không bán thân lấy tiền..Con với chú ấy là cả hai tự nguyện, con với chú ấy thật lòng yêu nhau, bố có quyền gì cấm cản con không được yêu chú ấy…
– Con biết về cậu ta bao nhiêu, con biết cậu ta là người như thế nào mà con dám mạnh miệng nói con với cậu ta thật lòng yêu nhau…Con có biết….
Nói đến đây, bố tôi khựng lại nhìn chằm chằm tôi không nói thêm gì nữa, cuối cùng gạt tay tôi đứng dậy, xoay người châm một điếu thuốc lá đưa lên miệng hút. Trong màn đêm, mùi thuốc lá ba số sực nựng khiến cánh mũi tôi trở nên ngứa ngứa hắt xì một tiếng phá tan đi không gian im lặng, thế nhưng bố tôi cũng chẳng vì điều ấy mà quay người. Tôi đưa mắt nhìn ông, bóng lưng có đôi lúc run rẩy chẳng biết vì lạnh hay vì đang sợ hãi điều gì khác, rất lâu sau đó mới nghe thấy ông lên tiếng cất giọng.
– Vũ, nghe lời bố, con với cậu ta tách nhau ra đi….Con với Dương, không thể bên nhau được…
Tôi không ngạc nhiên trước sự phản đối của ông, tôi biết muốn được ở bên nhau đường đường chính chính, tôi với anh phải vượt qua được rất nhiều sự ngăn cấm của mọi người, sẽ rất khó khăn mới có được kết quả như tôi mong muốn. Nhưng tôi không sợ điều ấy, tôi không muốn để anh một mình chống chọi, không muốn để anh một mình lắng nghe, không muốn núp trong ngực anh làm một con kén tằm nhút nhát. Tôi không sợ….
– Con yêu chú ấy, con yêu chú ấy chẳng khác gì bố yêu cái Liên, cho nên bố đừng có ngăn cấm con..Bố muốn bù đắp cho con, muốn con tha thứ cho bố, vậy bố đừng có một câu phản đối, hai câu phản đối nữa…
Ngửa đầu nhìn lên bầu trời đen kịt, mặc cho những hạt mưa phùn táp vào da thịt đến lạnh buốt, tôi bật cười chua chát nói tiếp.
– Bố hỏi con biết về chú ấy bao nhiêu, vậy con nói cho bố biết…Con biết rất nhiều, biết về công việc của chú ấy, biết về gốc gác của chú ấy, biết cả việc chú ấy đã từng yêu mẹ con…Nhưng như vậy thì đã sao, tất cả cũng chỉ là chuyện hai mươi năm về trước giữa các người…Chú ấy với mẹ không hề có chuyện gì hết, chú ấy chỉ là yêu đơn phương mẹ ở cái tuổi bồng bột, con hỏi bố tại sao con không được phép yêu chú ấy, tại sao hả?
Trước sự chất vấn điên cuồng của tôi, bố tôi quay ngoắt người lại, gào trong đau đớn.
– Con im đi….Con muốn biết đúng không, vậy bố nói cho con biết…( Ông nhìn tôi, ánh mắt đầy đau lòng, khóe mi cũng tràn xuống những giọt lệ, nói trong tiếng nghẹn )…Cậu ta mới chính là bố đẻ của con, con với cậu ta là lσạи ɭυâи, lσạи ɭυâи đấy.
Tôi ngước lên nhìn ông, có chút chấn động sau câu nói ấy, mẻ mặt mờ mịt đáp trả.
– Bố…Cái lý do này, bố không thấy nó hoang đường lắm hay sao hả…Con là con của ai, bố với mẹ là người rõ nhất.
Bố tôi lắc đầu, ông đưa tay quẹt sạch nước mắt trên mi mắt của tôi, điếu thuốc kẹp trên tay run run rơi tuột xuống đường, giọng khàn khàn cất lên cùng gió đêm.
– Đó là câu chuyện của hơn hai mươi năm về trước, khi ấy Dương là học sinh mới chuyển đến lớp của bố. Cậu ấy nhà vừa giàu, vừa đẹp trai, lại là người lai nên đa số học sinh nữ trong trường ai ai đều cũng đều đem lòng yêu thầm, suốt ngày thư tình quà cáp khiến cậu ấy khó chịu đến mức còn không muốn tiếp tục đi học. Duy chỉ có mẹ con là không làm những trò vô bổ ấy, lạnh nhạt đến mức chẳng quan tâm đến Dương là ai, suốt ngày chỉ có học và học. Chính vì điều này đã khiến cho Dương đem lòng muốn trinh phục mẹ con, mẹ con biết điều ấy nhưng vẫn tỏ ra bình thường không để ý đến, mặc cho cậu ấy âm thầm làm rất nhiều thứ. Bố cũng giống Dương, cũng yêu mẹ con đơn phương không dám nói, chỉ biết lẳng lặng ngắm bà từ xa, cho đến một ngày mẹ con đứng giữa sân trường nói mẹ con cũng yêu bố, Dương mới thôi không làm mấy cái trò vô nghĩa mà cậu ấy học từ đám con gái theo đuổi cậu ấy nữa….( nói đến đây, ông nhìn tôi im lặng rất lâu mới tiếp tục mở lời )… Năm con lên 15 tuổi, có một hôm bố đang đi làm thì nhận được một bưu phẩm, bên trong đó đều là hình ảnh mẹ con ôm Dương khóc, mẹ con cùng Dương đi vào khách sạn ở trên Tam Đảo trong lần sinh hoạt đi lên vùng cao từ thiện do nhà trường tổ chức khi mẹ con học đến lớp 11…Sau khi trở về được ba tháng, mẹ con liền thông báo cho bố là mẹ con có thai….
Cả người tôi theo câu nói của ông mà trở nên run rẩy, tôi không dám ngẩng đầu lên nhìn ông, một chút xíu cũng không dám. Bởi vì tôi sợ, tôi sợ những lời nói ra tiếp theo ấy khẳng định tôi thật sự là con của anh, tôi..tôi phải làm sao đây…
Tôi lồm cồm bò dậy muốn bỏ trốn để khỏi phải nghe thêm, miệng không ngừng cầu xin.
– Bố, bố đừng nói nữa…Con…con không muốn nghe…
Thế nhưng bố tôi chẳng hề để ý đên lời nói đó, ông vẫn độc ác nói ra tất cả, nói đến đâu, l*иg ngực tôi đau đến đó, đau đến mức thở cũng khó khăn, đau đến mức thấu tận vào xương tủy, đau đến mức ruột gan như muốn cào xé nổ tung đến nơi ra rồi.
– Khi ấy bố rất muốn hỏi mẹ con có phải truyện này là thật hay không, nhưng rồi lại không dám, vì sợ mẹ con lại nghĩ rằng bố không tin tưởng. Bố cũng muốn quên phắt cái chuyện này đi vì nghĩ rằng ai đó cố tình muốn phá hoại đi hạnh phúc của mình nhưng lòng bứt dứt không thể nào không suy nghĩ, nên đã lén lút đi xét nghiệm DNA…Cuối cùng kết quả bố nhận được, con với bà ấy là mẹ con, còn con với bố lại không hề có một chút quan hệ huyết thống nào hết..
– Nhưng chú Dương là con lai, nếu con thật sự là con của chú ấy, con phải có điểm gì giống với chú ấy chứ…Đằng này một chút con cũng không giống…
Ông nghe tôi nói vậy thì im lặng rất lâu, sự im lặng ấy khiến tôi có chút hi vọng le lói câu chuyện này chẳng phải là sự thật, nhưng rồi cuối cùng mọi thứ lại không giống như tôi nghĩ, khi ông đau lòng lên tiếng.
– Trước khi chưa gặp lại cậu ấy, bố cũng dấu chuyện này đi vào quên lãng vì dù sao nói ra sẽ không tốt cho gia đình chúng ta, với cả người đó cũng rời khỏi Việt Nam gần 20 năm, chuyện gì không phải cũng không nên nhắc lại. Nhưng đợt cách đây vài tháng khi bố chưa vào Sài Gòn tìm con, bố đã gặp lại cậu ta trong một lần đi kí hợp đồng. Dương không giỏi uống rượu nên chỉ vài ba chén cậu ấy đã gục xuống, nhân cơ hội ấy bố liền giật mấy sợi tóc của cậu ta đi xét nghiệm DNA với con, kết quả hai người lại đúng là cha con cùng huyết thống.
Tai tôi ù đi theo từng câu từng chữ ông nói, miệng liên tục lẩm bẩm lại hai từ cha con mà cười trong nước mắt, càng cười càng cảm thấy hơi thở dường như bị ai đó rút cạn. Tôi cười cho số phận trớ trêu đưa đẩy tôi nghiệt ngã như thế này, cười luôn cho những ngày về sau tôi phải đối mặt với anh như thế nào, cười luôn cho tương lai sau này đầy nước mắt
Nhận lấy tờ giấy ông đưa cho, tay tôi run run cầm lấy chạy một mạch đi về hướng bóng đèn trên cây cột điện, ánh mắt đảo nhanh một lượt trên đó, đến khi dừng lại ở chứ RCP 99,99% kết luận cha con huyết thống thì không thể nào kìm chế được nữa mà hét lên đau đớn, mười đầu ngón tay ôm lấy đầu ra sức giật mạnh. Cái quái gì đang xảy ra với tôi, tại sao người tôi trót yêu lại chính là bố ruột của tôi, tại sao người cùng tôi ân ái cũng chính bố ruột của tôi, tại sao, tại sao chứ..Tại sao ông trời lại đối xử tệ bạc tới như vậy, hại tôi bị đám thằng Tiến cưỡиɠ ɧϊếp chưa đủ khiến ông hài lòng hay sao mà ông lại cho cuộc đời tôi chẳng khác gì đống bùn lầy đầy vẩn rác như thế này, tôi đã làm gì sai cơ chứ.
– Vũ, con đừng như thế nữa, đừng tự hành hạ mình nữa..
Nhìn thấy tôi trở nên mất lí trí không thể kiểm soát nổi bản thân, ông giằng tay tôi xuống,ôm chặt cả người ướt nhẹp của tôi vào lòng, vừa khóc vừa an ủi. Tôi biết ông cũng đau chẳng kém gì tôi, đau vì bị vợ lừa dối, đau vì đứa con ông nuôi 17 năm hóa ra chẳng phải con của mình, đau vì tôi với người kia đã làm cái chuyện lσạи ɭυâи mà cả xã hội chẳng ai có thể chấp nhận nổi.
Tôi túm lấy tay ông như người chết đuối vớ được cọc, sợ ông sẽ nói ra sự thật cho người khác biết, liên tục lắc đầu van xin.
– Bố, con xin bố…bố đừng nói với ai chuyện này hết, đừng nói với ai hết…
Trước sự cầu xin của tôi, ông cũng không có phản đối mà gật đầu liên tục, cõng tôi trên vai trở về nhà giống như hồi bé ông vẫn thường hay làm, giọng nói tuy đã lạc đi nhưng vẫn không quên trấn an tôi.
– Vũ, cho dù mọi chuyện có tệ đến mức nào đi nữa thì đối với bố con vẫn là đứa con gái bố yêu thương nhất, là đứa con gái ngoan ngoãn nhất của bố…Con muốn làm điều gì, bố nhất định sẽ giúp con hoàn thành nó, con muốn đi khỏi nơi này, bố nhất định sẽ cố gắng đưa con đi….Hãy quên đi, quên hết những sai lầm đó đi, chuyện này, chỉ bố biết, con biết, nhất định sẽ không có người thứ ba.
---------