Ánh Dương Tàn

Chương 28

Chương 28
Về đến nhà trọ, tôi nằm lì cả ngày hôm ấy không đi học, điện thoại hết pin cũng chẳng thèm nạp, nhìn đi nhìn lại mới thấy bản thân thật sự chẳng hề khác xác chết là mấy. Mệt mỏi, chán nản, uất hận, từng cảm xúc cứ thi nhau bủa vây ập đến khiến tôi đau đớn, thậm chí còn xuất hiện cái suy nghĩ tiêu cực hay là chết đi, chết đi sẽ không khiến bản thân còn cảm nhận được điều gì hêt.

Tôi khóc, rồi lại ngủ, rồi lại khóc, đến cơm cũng chẳng buồn ăn, sách vở bài tập cũng mặc kệ, Long đến tìm cũng mặc kệ. Tôi nghỉ học một tuần không tới lớp, một tuần không đi ra ngoài chỉ ru rú trong phòng, một tuần tôi đợi người đàn ông ấy đến đón tôi, nhưng đáp lại tôi lại là sự vô vọng. Chú ấy, thật sự ghê tởm tôi, ghê tởm quá khứ của tôi, ghê tởm tình yêu của tôi đến như vậy sao.

Tôi tự dặn lòng mình là quên đi, quên hết tất cả đi để làm lại từ đầu, không nhớ đến chú, đến cô Nguyệt, không liên quan gì đến bọn họ thì cuộc sống nhất định sẽ quay trở về quỹ đạo cũ thôi. Chỉ có điều, sao nói thì dễ như thế, mà thực hiện lại khó khăn đến như vậy. Tôi không những không làm được, mà còn nhớ nhung điên cuồng, yêu hận đan xen chẳng bao giờ vứt xuống được.

Đứng dậy rời khỏi giường, tôi lao vào nhà tắm, đưa đôi tay lạnh lẽo trắng nhợt của mình vuốt lên khuôn mặt gầy gò xanh xao, sau đó lại tự lẩm bẩm hỏi bản thân của mình rừng “ Kiếp sau, tôi có lại nguyện ý làm con gái nữa không”.

Tôi vẫn không quên bản thân hứa với chú rằng, tôi sẽ yêu người đàn ông này muôn đời muôn kiếp, từ kiếp này qua kiếp khác, luân hồi không muốn dừng lại. Nhưng bây giờ, tôi lại muốn kiếp sau tôi có làm chó làm lợn, tôi cũng không muốn làm con gái nữa.

Bảy ngày cùng cực trôi đi, bước sang ngày thứ tám, tôi cũng lấy lại được tinh thần đi đến trường học, suốt một tuần nghỉ bỏ bê bài vở bây giờ tôi còn kém hơn cả cái Nhung, đứa bạn duy nhất của mình. Nó vẫn cho tôi mượn sách vở, vẫn quan tâm hỏi han lo lắng cho tôi, vẫn an ủi tôi rất nhiều mặc dù chẳng biết tôi đã xảy ra chuyện gì.

Thời gian từng ngày khó nhọc trôi đi, tôi cố dồn bản thân mình không được đi gặp chú, cố quên đi mọi thứ lao đầu vào học, vào làm thêm ở một quán cơm khác cách nhà trọ khá xa. Tôi không để bản thân nghĩ về chú, về chị Nguyệt, về cả Long, về tất cả mọi người tôi đã từng quen biết. Tôi trở về con người của mình trước kia, chỉ có mẹ và dượng, không biết đau khổ lẫn nước mắt là gì.

Quán cơm tôi làm là quán cơm bình dân, tuy vậy lại rất đông vì nó nằm cạnh mấy công ty may mặc lớn trong thành phố, thành ra lượng công việc của tôi rất là nhiều. Có hôm phải làm đến gần 10 giờ tối tôi mới được trở về nhà, lúc đi ngang qua con đường đất trống vắng còn bị mấy thằng thanh niên trêu trọc, dọa nạt đủ thứ. Cũng may là chúng biết tôi làm thêm ở quán cơm nên mới không có cái ý định đồi trụy kia, chứ nếu có, thì tôi có đánh chết sao tôi dám làm ở nơi này.

Hôm nay, cũng như mọi lần, tôi kết thúc công việc làm thêm ở quán vào lúc 9 rưỡi tối. Thời tiết mùa đông càng về đêm càng trở lạnh, đã vậy trăng cũng không có, thành ra đoạn đường tôi đi về nó tối om âm u đến rợn người. Ngày nào gặp được công nhân đi làm về qua, thì ngày ấy của tôi sẽ chẳng phải chịu đựng những lời đùa cợt nhả nhớn, còn ngày nào không gặp, thì y như rằng, ngày đó tôi bị bọn chúng dọa đến phát khóc mới chịu buông tha. Giống như bây giờ, khi tôi đi đến gần đấy chúng đã dàn hàng ở giữa đường chặn tôi lại, sau đó lại là những câu tròng ghẹo.

– Em gái hôm nay đi làm về sớm thế à, mới có 9 rưỡi mà.

– Em gái, nhìn em càng ngày càng xinh ra đấy nhớ. Có mấy ngày không gặp thôi mà trông này, mơn mởn chưa.

Một thằng tóc đỏ tiến tới vươn tay sờ lên mặt tôi, nó chẳng thèm để ý tới đám bạn mình đang can ngăn, vẫn tiếp tục có những hành động ngả ngớn.

– Này em, đi chơi với anh một đêm nay đi, anh cho 10 triệu, khỏi phải đi làm làm gì cho cực, có được không.

Tôi sợ hãi lắc đầu, nước mắt rơm rớm lưng tròng tuôn đầy mặt, hai tay run rẩy làm chiếc xe ngã chỏng vó xuống đường, nước nở van xin.

– Không… tôi.. tôi không.. Các anh, các anh tha cho tôi, tôi…

– Anh Bình, đừng đùa quá trớn thế.. Dù sao nó cũng là nhân viên của quán cơm, anh tha cho nó đi.

Thằng đàn em của tên đó nhìn tôi như vậy thì lên tiếng can ngăn đại ca mình, nhưng không được, đã vậy còn bị thằng Bình quay sang chửi.

– Câm mồm… Tao đếch cần biết nó làm cho ai, hôm nay bố mày phải chơi con này.. Mẹ nó, nhìn mơn mởn ngồn ngộn ra như thế này không xơi có mà thằng ngu hả..Đúng không em gái.

Câu cuối cùng, nó quay sang tôi cười khả ố, cợt nhả, nhanh như cắt lôi lấy tay tôi kéo vào rìa lề đường, mặc tôi van xin khóc lóc cũng không buông. Thậm chí tôi cố vùng vằng ra còn bị nó quay lại tát cho một cái đau điếng, máu mũi máu miệng trào ra, tanh ngòm.

Nó ném tôi vào bụi cỏ, cả thân hình to lớn đè lên người tôi, một tay cầm chặt lấy tay tôi vòng qua đầu, một tay ép lấy cằm tôi không cho tôi ngọ nguậy, ép chiếc miệng tanh tưởi bẩn thỉu của mình xuống môi tôi chà sát. Tôi dãy dụa, tôi phản kháng, nhưng tôi không có sức lực, một chút xê dịch cũng không có.

Tôi chỉ biết khóc, khóc vì nhục nhã, khóc vì cơn đau dưới bụng liên tục truyền tới, khóc vì khuôn mặt bị hấng trọn mấy cái tát liên tục. Tôi nhìn ra đám người ngoài kia, muốn mở miệng kêu cứu, nhưng ngay lập tức bị tên đó nhét chiếc áo bịt kín. Xung quanh tôi, chỉ là một màu đen đặc tối mù, tiếng nói chuyện, tiếng xe máy rú lên vẫn vang đều đều, nhưng tuyệt nhiên không có một ai giúp tôi.

Quần áo bị cởi sạch, nơi tư mật cũng bị tên đó thô lỗ dùng tay đi vào, tôi cố dồn hết sức mình vùng lên vung tay cào cấu vào mặt hắn, hận không thể xé đôi cái tên ghê tởm trước mặt này, hận không thể gϊếŧ chết được hắn, chặt xác hắn ném cho chó ăn.

Còn hắn, hắn thấy tôi điên như vậy liền lấy tay chụp lấy thân thể gầy yếu của tôi, kéo lấy mái tóc của tôi mấy vòng, cột vào gốc cây gần đó, cho tôi đối mặt với mình, một tay kia tát thẳng xuống mặt tôi, không chút lưu tình mà để lại dấu vết trên khuôn mặt trắng mịn, hung hăng mắng.

– Mày ngon quá nhỉ, muốn đánh tao à. Hôm nay tao chơi chết mày, con khốn này.

Bị tôi trọc giận, hắn biến thành con thú hoang dữ dội, mắt long lên sòng sọng cởϊ qυầи áo của mình ném xuống đất, thô lỗ nắm lấy mắt cá chân của tôi tách ra đi vào. Giây phút ấy, tôi chẳng còn sức lực nào để phản kháng được nữa, cũng chẳng thể gào người tới cứu mình được. Tôi chỉ khóc, rồi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, trong đầu chỉ hiện lên hình ảnh của chú, thậm chí, tôi đã mong chú tới đây cứu mình. Nhưng rồi tôi nhận ra, chú của tôi, người đàn ông của tôi, cũng đâu còn cần tôi nữa đâu, cũng đâu còn yêu thương tôi nữa.

Hắn điên cuồng đi vào trong tôi, phát tiết lên người tôi bằng những cái quất thật mạnh bởi thắt lưng da, đã vậy miệng còn không ngừng mắng chửi bằng những câu tục tĩu. Hắn đánh tôi, tôi đau, đau đến mức tái mét mặt mày, thậm chí chỉ muốn chết ngay cho rồi.

Cơn đau trên da thịt hoành hành, cơn đau ở bụng dưới ập tới, thân hình tôi mềm oặt như tàu lá chuối, đôi mắt dần mơ màng chẳng nhìn thấy thứ gì. Tôi vô lực buông xuôi để cho tên đó chà đạp mình, nhưng đúng khoảnh khắc ấy, những tiếng còi hú, tiếng người hô hoán, tiếng loa kêu ầm ầm đã cứu tôi, thành công khiến tên Bình sợ hãi rút khỏi người của tôi, không có hành hạ tôi nữa. Thế nhưng, tại sao tôi vẫn đau như thế này, bụng dưới đau đến mức như có thứ gì đó muốn trôi ra khỏi bụng tôi ngay tức thì.

Tôi ôm lấy bụng lồm cồm bò dậy, còn chưa kịp cầm lấy áo để mặc vào phía cổ liền bị tên đó ghì chặt, lưỡi dao sắc lẹm dí chặt vào cổ cứa nhẹ túa máu, bên tai còn vang lên tiếng hét của hắn.

– Cút, cút… đứa nào lại gần tao lập tức gϊếŧ chết nó. Cút hết cho tao.

Đầu óc mơ màng lúc này cũng dần tỉnh lại, tôi đưa mắt nhìn về nơi có phía ánh sáng đang rọi vào phía mình, nơi ấy, là một đoàn người mặc cảnh phục đang nhìn tôi bằng ánh mắt lo lắng, thế nhưng, lại không hề có chú của tôi. Họ sợ sệt tên đang uy hϊếp tôi sẽ làm điều dại dột, nên vẫn bình tĩnh thỏa thuận.

– Đề nghị anh bỏ dao xuống để được hưởng sự khoan hồng của pháp luật, nếu không chúng tôi nhất định sẽ xử dụng đến nghiệp vụ trinh sát, lúc ấy hậu quả sẽ rất khó lường đó, chàng trai trẻ.

Người công an nọ vừa dứt lời, tên Bình càng điên cuồng hơn, hắn dí sát lưỡi dao vào cổ tôi mạnh hơn, ghì chặt tôi mạnh đến mức chẳng thèm quan tâm tôi có thở được hay không, sống hay là đã chết. Hắn không sợ pháp luật, không sợ đám người trước mắt này, vẫn cười ha hả như một tên có bệnh.

– Hậu quả… lúc tao làm điều này thì tao đéo cần biết đến hậu quả nó ra sao rồi, chúng mày đừng hòng dọa được tao. Con này, số nó không bị tao chơi thì người khác chơi, chúng mày đéo bảo vệ được nó suốt đời đâu…( nói đến đây tên đó dừng dại, hắn ghét sát miệng mình vào tai tôi, tiếp tục nói những lời bẩn thỉu )… Sao, anh so với cái thằng kia, kĩ thuật có tốt hơn không hả em gái. Đi theo anh, muốn gì anh cũng chiều, tội gì phải đâm đầu vào cái thằng đó để rồi bây giờ nhục nhã như thế này hả.

Trên người không có một mảnh vải, phía dưới bụng vẫn thúc lên từng cơn đau đớn, nơi giữa hai chân tôi còn cảm nhận được những dòng nóng ấm đặc sệt rỉ ra chảy dọc theo đùi non xuống mắt cá chân, sực lên một mùi tanh nồng. Tôi không còn sức lực để chống cự hay nghe rõ những lời hắn nói nữa, đôi mắt mơ màng nhắm lại, theo đấy là cả người vô lực trượt xuống, bóng đêm đen đặc chẳng mấy đã ập tới.

Lúc bản thân đã rơi vào mê man, tôi vẫn chỉ nhớ đến chú, chỉ nhớ đến người đàn ông làm tôi vừa yêu vừa hận. Tôi hận chú, giá như chú không hứa với tôi sẽ trở lại, giá như chú đừng nói yêu tôi, đừng cho tôi hi vọng, thì nhất định, tôi sẽ không rơi vào nhục nhã như thế này. Chú đến bên tôi, chỉ vì là lợi dụng, từ trước đến nay, chú chỉ yêu chị ấy, chú lừa dối tôi. Tôi đau quá, thật sự đau quá…

Thế rồi, tôi chẳng nhớ nổi bản thân mình đã trải qua chuyện gì tiếp theo, tôi chỉ biết tôi có cảm giác mình đã ngủ một giấc thật dài. Trong mơ tôi thấy rất mệt, hình như đang vùng vẫy trong nước, nước đã dâng lên đến ngực, dưới chân toàn bùn nhão, hít thở thật khó khăn, nhấc chân lên cũng khó bước, bờ ở ngay trước mắt, nhưng cứ mỗi khi tôi gắng sức tiến lên phía trước, dòng nước chảy xiết lại lập tức khéo tôi về chỗ cũ. Giấc mơ cứ lặp đi lặp lại không biết bao lâu, chỉ biết nó khiến tôi mệt nhoài, không muốn động đậy, cũng không muốn mở mắt. Bởi cứ hễ mở mắt ra là cả một thế giới khác, một thế giới hiện thực tới mức khiến người ta thấy vọng, là tôi, đã trở nên nhơ nhớp đến đáng sợ, là tôi, đã chẳng còn gì hết.

Khi tôi tỉnh dậy, trời đã tờ mờ sáng, bên ngoài tấm cửa kính vẫn là những ánh đèn đường heo hắt màu lúa, càng nhìn càng thấy thê lương đến não lòng.

Căn phòng tối om không có đèn, sực mùi thuốc khử trùng đến khó chịu làm tôi phải chun mũi vì không thích ứng kịp, ho khan mấy tiếng. Khi bản thân tôi còn chưa kịp định thần lại được mọi việc thì lúc này, cả người đã nhanh chóng được một vòng tay chắc chắn ôm lấy, sau đó là giọng nói quen thuộc của người kia cất lên. Cái giọng nói trầm trầm cả đời có khi tôi chẳng bao giờ quên được.

– Ngọc, em đừng động đậy, sức khỏe em vẫn còn yếu lắm. Để tôi gọi bác sĩ vào khám lại cho em nhé…

Người đó không ai khác chính là chú, người cách đây gần 2 tháng đã tuyệt tình với tôi, chấp nhận ở bên chị Nguyệt. Có điện, tôi lúc này mới nhìn rõ được chú hơn, khuôn mặt nam tính tôi vẫn mê mẩn bây giờ nhìn đầy mệt mỏi, râu ria lún phún dài ra cũng chẳng thèm cạo, đặc biệt là ánh mắt, ánh mắt nhìn tôi mang theo đầy đau đớn, thương xót.

Tôi không quên những chuyện gì xảy ra với tôi, tôi cũng không quên những nỗi đau chú mang tới, tôi đau khổ, nhưng tôi không có hét ầm lên để nhận sự thương xót giả tạo của những người khác. Trong mắt chú, tôi dù không bị cưỡng bức cũng là nhơ nhớp bẩn thỉu, bởi vì tôi biết, ngay từ khi bản thân tôi bị bán sang Trung Quốc rồi nghiễm nhiên trở thành tội phạm, cuộc đời tôi sẽ không thể nào bước qua được vũng lầy này rồi.

Tôi né tránh từng cái động chạm của chú, từng cử chỉ nâng niu của chú, lắc đầu cất giọng lạnh nhạt.

– Chú ở đây làm gì…

Trước lời nói của tôi, tôi nhìn thấy bàn tay chú hơi khựng lại, run rẩy như không tin vào tai của mình, mất một lúc với khàn giọng nói.

– Em… em còn thấy đau chỗ nào không? Nếu đau chỗ nào thì nói cho anh biết, anh bảo bác sĩ kiểm tra kĩ càng hơn.

Tôi cười lạnh, dùng hết sức hất mạnh tay của chú ra khỏi tay của mình, gằn giọng tức tối, chỉ có điều nước mắt chẳng thể nén được mà vẫn rỉ ra.

– Tôi đau hay không cũng chẳng liên quan gì tới chú, không phải sao. Tên khốn nạn kia hại tôi thân xác đau tàn tạ, nhưng chú, chú cũng cũng chẳng khác gì tên đó là bao nhiêu đâu, đừng có ở đây mà giả vờ giả vịt quan tâm tôi. Tốt nhất chú đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, đừng đạo mạo ra vẻ, hãy làm tốt nghĩa vụ của chú đi. Tôi với chú, bây giờ chỉ còn quan hệ là một đứa mang tiền án và một tên công an thôi, tôi nói không sai chứ?

– Ngọc, chuyện đấy chúng ta hãy nói sau được không, trước mắt em phải dưỡng sức khỏe lại đã, dù sao thì không chỉ có mình em, mà còn…

Chú nói tới đây thì vội ngưng lại không nói tiếp như đang trốn tránh tôi điều gì đó, chẳng dám nhìn tôi nữa mà quay người đi. Đã thế chiếc điện thoại của chú bỗng dưng báo nhạc chuông của người gọi đến, nhìn thấy dòng chữ Vợ yêu được chú lưu nhấp nháy trên màn hình, tôi như người điên mất lí trí chẳng nghĩ ngợi được gì, vơ lấy chiếc cạp l*иg cháo đặt trên kệ đáp thẳng vào người chú, chửi lớn.

– Tốt nhất là chú cút khỏi đây cho tôi, cút đi…Tôi không muốn nhìn thấy cái bản mặt khốn nạn của chú nữa.

Bị tôi ném, bị tôi chửi, chú vẫn không một lời trách mắng, mà chỉ lặng lặng dọn dẹp, lau dọn mọi thứ vương vãi dưới sàn. Bác sĩ vào khám, chú vẫn ân cần nói chuyện với họ, hỏi họ về sức khỏe của tôi, trong khi tôi thì như một đứa trẻ bị người khác trọc giận, hết cào cấu rồi nắm tóc hành hạ, chửi rủa đến khi mệt nhoài mới đành mặc kệ.

Ngày thứ ba nằm viện, Long đến thăm tôi, lúc nhìn thấy tôi, anh ta hốt hoảng đến phát khóc, ôm lấy tôi trải lòng.

– Tôi xin lỗi, xin lỗi em… Xin lỗi vì không bảo vệ được em. Ngọc, em không sao chứ, em không sao đúng không?

Tôi lắc đầu, chẳng giữ được cái vẻ bình tĩnh nữa ôm chầm lấy Long khóc nức nở như chưa bao giờ được khóc, đám túi bụi vào ngực anh ta chẳng cần biết anh ta có đau hay không. Mấy ngày nay, tôi vì không muốn gục ngã trước chú, không muốn bản thân sa chân vào vũng bùn lầy đó nên phải cố gồng người nhẹm xuống những cơn đau âm ỉ kia. Thế nhưng thật ra, trong lòng tôi đau lắm, đau tới mức kiệt quệ tê tái, cảm giác l*иg ngực như bị người khác cầm dao rạch ra thật sâu, thật rộng.

– Tôi phải làm sao đây Long… Tôi, hắn… hắn làm nhục tôi, hắn chà đạp tôi… Tôi, tôi dơ bẩn lắm đúng không, tôi phải làm sao đây Long. Tôi không nên sống nữa, tôi không nên sống nữa thì tốt hơn đúng không, anh nói đi, anh nói cho tôi biết tôi phải làm sao đi Long?

Tôi ra sức nói năng lộn xộn, còn Long, Long vẫn kiên trì ôm lấy tôi, vẫn an ủi tôi như người đàn ông kia.

– Ngọc, em đừng khóc, em không bẩn hay nhơ nhớp gì hết, em là cô gái của tôi, là người tôi yêu. Thằng nào nói em, tôi nhất định sẽ táng vỡ mồm nó, sẽ đánh cho nó thành tên tàn phế thì thôi, sẽ cắt lưỡi nó, sẽ..

– Thôi đi..( tôi ngắt lời Long, ngước lên nhìn anh cười buồn, lắc đầu nói )… Anh làm như vậy nhất định sẽ bị đi tù đấy. Anh không sợ à.

– Không, tôi không sợ. Tên nào làm tổn thương em, tôi nhất định sẽ khiến nó sống không bằng chết.. Em không tin tôi sao?

– Tin… Tôi tin anh mà.

Có Long ở bên, tất nhiên chú chẳng còn cơ hội nào được gần gũi tôi nữa, bởi vì mỗi lần chú đến là lại bị Long đuổi và chửi. Thậm chí, những lúc lời qua tiếng lại, hai người họ còn đánh nhau đến sưng hết cả mặt mày, náo loạn bệnh viện làm cho tất cả các y bác sĩ phải đau đầu.

Có nhiều lúc nhìn chú bị Long đánh bầm dập, tôi đã muốn lao ra can ngăn, nhưng những lời nói tuyệt tình cùng với hình ảnh của chú với Nguyệt dội lại lại khiến cho tôi chùn bước chân, đau lòng lắm nhưng chẳng dám bước ra. Người hắt hủi tôi là chú, người tuyệt tình với tôi là chú, người đạp đổ cũng là chú, đến bây giờ người cũng níu kéo là chú. Tôi hỏi tại sao chú lại xoay vòng tôi như một con rối như thế, hỏi lí do khó nói khiến chú hành xử như vậy với tôi là gì, nhưng chú không nói. Chú chỉ nói mỗi ba từ “ hãy tin tôi”, nhưng tôi lấy gì để tin đây. Chú chưa từng cho tôi một sự tin tưởng nào hết.

Một tuần nằm viện trôi đi, lúc buổi sớm như thường lệ bác sĩ vẫn vào tiêm truyền cho tôi, vẫn hỏi han tình hình sức khỏe của tôi, và vẫn chưa cho tôi ra viện mặc dù tôi bây giờ cũng đã cảm thấy bản thân mình khỏe hẳn. Chỉ có điều hôm nay, người tiêm cho tôi là một người khác, và khi nghe được câu hỏi của tôi thì chị ấy sửng sốt, sau đó rồi nói.

– Xuất viện? Em gái, tuy bây giờ vết thương ngoài ra của em đã đóng vẩy, em cảm thấy khỏe mạnh nhưng mà cái thai trong bụng em vẫn còn chưa ổn định được, em không thể xuất viện được đâu.

Tôi ngỡ ngàng, tai ù đi như có hàng chục tiếng sét đánh bên tôi, bàn tay run run vô thức đưa lên ôm lấy chiếc bụng phẳng lì của mình, nói trong tiếng nghẹn.

– Có thai.. chị nói em có thai ư? Em có thai thật sao, sao không ai nói gì với em hết?

Nữ y tá kia gật đầu, nói tiếp.

– Ừ, em thật sự đã có thai em nhé. Trong bệnh án nghi em thai 9 tuần dọa sảy, lúc đưa vào nhau thai bị bóc tách 60% nhưng may mắn giữ được. Thuốc hàng ngày em tiêm truyền cũng là thuốc dưỡng thai chứ không phải kháng sinh đâu em.

Bản thân tôi lúc này kích động tới mức chẳng thể nào tiếp nhận nổi được chuyện này, đầu óc cũng trống rỗng chẳng suy nghĩ được chuyện gì hết. Tôi chỉ biết khóc, khóc trong đau đớn, trong vui mừng, trong hụt hẫng ê chề. Tôi có thai, cái thai là của chú, là con của chú… Hóa ra, chú biết hết, chú biết nhưng không nói cho tôi chuyện tôi mang thai, tại sao lại không nói cho tôi biết… Tại sao chứ.

Nghĩ đến điều đó, tôi như người điên mất lí trí, giật mạnh chiếc kim truyền khỏi tay mặc kệ máu túa ra be bét, tụt xuống hỏi giường tính lao đi ra ngoài tìm chú để hỏi rõ mọi chuyện, thì đúng lúc này, cánh cửa phòng lại được mở ra. Người bước vào, không phải chú, không phải Long hay bác sĩ, mà là chị Nguyệt. Chị ta nhìn tôi bằng ánh mắt sắc lẹm như dao, từng bước từng bước tiến lại phía tôi, buông từng lời tàn nhẫn.

– Cái thai đó, cháu muốn tự tay phá nó, hay là muốn tôi cho người can thiệp vào.

---------