Chương 27
Tôi chưa bao giờ dám nghĩ, người đàn ông của tôi, lại có ngày thay lòng như thế này. Những yêu thương chú trao tôi, những lời nói, những ngọt ngào, tất cả, bây giờ đều sập đổ hết rồi, vỡ tan như bọt xà phòng hết rồi.Khoảnh khắc bây giờ, tôi chỉ biết chôn chân đứng ở đó nhìn họ, muốn mở miệng gọi chú, muốn lao vào tách họ ra, nhưng tôi lấy tư cách gì đây. Tôi không phải vợ chú, cũng chẳng phải người yêu, từ đầu đến cuối là tôi tự ngã vào lòng của chú, từ đầu đến cuối tôi vẫn chỉ là người sai mà thôi.
Tôi khóc, tôi cố bịt miệng để ngăn tiếng nức nở trong cổ họng không cho nó trôi ra ngoài, trên gò má xanh xao từng giọt lệ vẫn cứ thi nhau tí tách xuống mu bàn tay, len vào khóe môi mặn đắng. Tôi nhìn họ, hình ảnh chẳng còn được trọn vẹn, nhưng tai vẫn nghe rõ một một âm thanh họ giao nhau, tiếng rêи ɾỉ của họ, trái tim mường tưởng như bị ai đó cầm muối sát vào, đau đớn đến nghẹn thở. Cuối cùng, tôi chẳng còn đủ mạnh mẽ để đứng đó được nữa, quay người lao thật nhanh ra khỏi cái nơi nhục nhã ấy, thậm chí đầu gối còn trầy xước rớm máu vì bị ngã rất nhiều lần.
Chạy xuống dưới sảnh khách sạn, tôi không để ý mà va mạnh vào một người, khiến cho đồ đạc người đó rơi hết cả, tiếng coong coong vang vọng khắp ngách. Nếu là bình thường, tôi nhất định sẽ xin lỗi họ, sẽ giúp họ nhặt lại đồ, nhưng vào lúc này, cái lúc mà tôi phát hiện cả thế giới của tôi sụp đổ, tôi thật sự chẳng đủ bình tĩnh để đứng đó nhận lỗi lầm của mình nữa, cứ thế lao nhanh hơn. Chỉ có điều, lúc tôi vừa rời khỏi cánh cửa thì bàn tay lại bị người khác kéo lại, lo lắng hỏi han.
– Nhóc, em làm sao thế, nhóc..
Nghe được giọng nói quen thuộc, tôi nhận ra người đó là Long, phút chốc bao yếu đuối cứ thế thi nhau kéo tới, chẳng còn giữ được mạnh mẽ nữa mà ngả vào lòng anh ta khóc thật lớn, vừa khóc vừa nức nở.
– Đưa tôi ra khỏi đây, đưa tôi ra khỏi đây… Tôi không muốn ở đây nữa, tôi không muốn…
Long thấy tôi bù lu bù loa nên thì trở nên luống cuống hơn, anh ấy quay lại nói gì đó với lễ tân rồi cũng mặc kệ đống đồ vương vãi dưới sàn bế xốc tôi rời khỏi, đi thật nhanh ra ngoài, không quên an ủi nịnh nọt.
– Nhóc con, em đừng khóc nữa, có chuyện gì thì em cứ nói cho tôi biết, tôi nhất định sẽ giúp em đòi lại công bằng.
Tôi nghe thấy Long hỏi mình, nhưng tôi chẳng thể trả lời được, chỉ biết đưa tay túm lấy áo của anh ta thật chặt, liên tục lắc đầu. Tôi không muốn kể cho bất cứ ai nghe về tôi nữa, tôi không muốn ai thương hại tôi nữa, tôi chỉ muốn một mình mình biết được cảm xúc của mình thất bại như thế nào mà thôi.
Thành phố chớm đông trở nên se lạnh, cái nắng hanh heo hắt phủ đầy các mọi nẻo đường, thế nhưng Long vẫn chẳng có ý định kiếm chỗ nào đó để ngồi mà cứ bế tôi trên tay, vô định lướt qua từng con phố, từng ngách lớn ngách nhỏ.
Long không dẫn tôi đi ra khu bờ sông hôm nọ, mà đưa tôi trở vào công viên, tìm một chỗ vắng vẻ nhất ngồi xuống, lúc này lại chất vấn tiếp tục hỏi tôi.
– Có chuyện gì xảy ra với em à, sao em lại ra nông nỗi này.. Ngọc?
Tôi vẫn lắc đầu, lì lợm không trả lời càng khiến Long lo lắng hơn, lớn tiếng hỏi ép tôi phải đáp lại.
– Ngọc, em không tin tưởng ở tôi đúng không?
Tôi lí nhí, nước mắt lại ngắn dài thi nhau rơi xuống, tay đưa lên ôm lấy trái tim của mình, nức nở.
– Tôi biết nên nói gì đây, tôi biết nên nói gì bây giờ… Nói ngay từ đầu là do tôi sai, là do tôi ngu ngốc hay là do chú ấy phản bội lại lời hứa của chúng tôi. Mới cách đây có hai ngày, chú ấy vẫn nói sẽ ở bên tôi, sẽ giải quyết mọi chuyện nhập nhằng giữa cô Nguyệt để bên tôi, nhưng rồi sao đến hôm nay, chú ấy lại quên hết rồi, chú ấy quên hết thật rồi…( nói đến đây, tôi đưa mắt ngước lên nhìn Long, cười trong tiếng khóc nghẹn ngào )… Tôi nhìn thấy chú với chị ta, bọn họ cùng nhau làm cái chuyện dơ bẩn đó, bọn họ gọi tôi đến để tôi phải nhìn thấy một màn này. Tôi ngu quá đúng không hả Long, tôi thật sự rất ngu ngốc đúng không?
Tôi khóc vật vã trong lòng của Long, khóc đến mức nước mắt nước mũi tèm lem đầy chiếc ái sơ mi anh ta đang mặc, thậm chí có lúc đau đớn quá chẳng chịu nổi, tôi còn cào cấu nắm tay đấm vào l*иg ngực của anh ta không ngừng. Tôi bây giờ chẳng còn chỗ dựa nào hết, tôi đến cùng vẫn là đứa nhà quê nghèo kiết xác dơ bẩn, nhơ nhớp và không biết xấu hổ, tôi còn mặt mũi nào để sống ở đây nữa đây, còn mặt mũi nào nhìn bạn bè và dượng với mẹ nữa đây.
Long yên lặng, anh ta ôm lấy tôi vào lòng mình, luống cuống vỗ về như một đứa trẻ. Tôi biết tôi nói ra lời này thì sẽ khiến cho Long buồn lắm, vì tôi không có đáp lại tình cảm của anh ta. Nhưng như thế này cũng tốt chứ sao, thà anh ta đau lúc này một ít, còn hơn là bắt đầu mối quan hệ với tôi lại nhận ra mọi sự thật đau đớn sau này, tệ hơn cả sức tưởng tượng.
Buổi chiều hôm ấy, Long để tôi phát tiết lên người anh ta không một lời oán thán, thậm chí có những vết tôi cào đến rướm máu Long vẫn chỉ cần, lắc đầu nói với tôi hai từ “ không sao”. Lúc ấy, tôi thật sự chỉ muốn hét thật to vào mặt anh ta rằng sao anh ta lại ngu ngốc đến như vậy, nhưng rồi tôi lại không làm được, bởi vì tôi không muốn tổn thương người đàn ông trước mặt này.
Rời khỏi công viên, Long dẫn tôi đi ăn ở một quán ăn bình dân cuối thành phố, xong xuôi lại hộ tống tôi về nhà trọ, nhìn tôi đi vào phòng, khóa chặt cửa lúc ấy mới chịu xoay người rời đi. Bình thường, tôi sẽ mở hé cửa sổ ra để có thể nhìn được bên ngoài như nào, nhưng hôm nay, mọi thứ của tôi tan vỡ hết rồi, tôi cũng chẳng còn hi vọng về điều chỉ một lúc nữa thôi, chú của tôi sẽ lại xuất hiện.
Điện thoại cũng không có lấy được một cuộc gọi, một tin nhắn nào khác từ chú ngoài cái tin hồi sáng tôi nhận được. Tôi không phủ nhận việc bản thân nhớ chú đến quay quắt, không phủ nhận việc tôi ghét chị Nguyệt như nào, khinh thường chị ta ra sao, thậm chím, lúc này tôi còn xuất hiện cảm giác muốn giành giật.
Cầm chiếc điện thoại trên tay, nhìn chằm chằm vào màn hình nơi xuất hiện tấm ảnh của tôi và chú, tôi bất giác cười nhạt, trái tim trong ngực giống như bị ai đó cầm một cây châm tẩm độc, hung hăng đâm vào rồi rút ra, từng nhát từng nhát đến khi nó trở nên nát bét rồi mới dừng lại. Đau, thật sự rất đau đớn, đau đến mức tôi phải thở dôc từng hơi khó nhọc, nghẹn ứ buốt đến tận đại não.
Tôi lấy hết can đảm bấm điện thoại gọi cho chú, nhưng đáp lại tôi đều là những tiếng chuông kêu tút tút đơn điệu, liên hồi không ngừng nghỉ. Một cuộc không được, tôi lại gọi tiếp, gọi đến khi bên kia không còn tiếng chuông mà tiếng không liên lạc được mới có nặng nề ném hi vọng xuống, chôn đầu giữa hai chân khóc nức nở. Chú, thật sự không cần tôi nữa rồi, chú thật sự ở bên cô ấy rồi.
Một đêm ấy, tôi không hề ngủ, đôi mắt chỉ chăm chăm nhìn lên trần nhà, sau rồi lại chẳng chịu được mà nhắn cho chú rất nhiều tin nhắn. Tôi nhận bản thân mình bây giờ trơ trẽn, nhưng tôi không dừng được, vì tôi yêu chú quá nhiều. Chú nói với tôi chú không hề đăng kí kết hôn với cô Nguyệt, chú nói với tôi là do cô ấy dở trò, chú nói tôi phải mạnh mẽ lên đừng để người khác uy hϊếp nữa. Chú nói với tôi nhiều lắm nhưng tôi chẳng thể nào nhớ hết được, tôi chỉ biêt tôi muốn gặp chú, muốn nói chuyện với chú, hỏi chú rốt cuộc chuyện sáng nay có thật là chú hay không, hay là chú lại bị cô ấy gài bẫy.
Gọi cả đêm không được, nhắn tin cũng không có ai đáp trả, đến sáng hôm sau trời vừa mới tờ mờ tôi đã chạy một mạch về phía nơi trụ sở chú làm việc, lặng lẽ đứng ở đó chờ đợi. Thời gian vẫn còn sớm, các phương tiện di chuyển vẫn còn thưa thớt, tôi như người mất hồn dựa người vào cột đèn, nhắm mắt để bản thân không gục ngã mà khóc nức nở. Tôi nghĩ đến viễn cảnh chốc nữa gặp chú, chú sẽ ôm tôi vào lòng mà nói với mình rằng, mọi chuyện xong rồi, em đừng nghĩ gì nữa, chúng ta không còn rào cản nữa đâu để bản thân mạnh mẽ. Nhưng rồi sau đó, mọi chuyện tôi nghĩ tới ấy, đều không hề xảy ra, nó không hề làm tôi vui, mà làm tôi đau đớn gấp trăm tỉ lần.
Mặt trời bay giờ đã lên cao phủ đầy ánh nắng toàn thành phố, dưới lòng đường xe cộ bây giờ đã đông nghịt, ai cũng tươm tất đi làm trong bộ dạng chỉn chu sạch sẽ. Còn tôi, bản thân tôi thì lại lê thê lếch thếch, đầu tóc rối bù chẳng kịp chải mà chỉ túm gọn sau lưng, đôi môi khô khốc nhợt nhạt cùng với hai mắt sưng vù, nhìn đi nhìn lại đúng thật là dọa người khủng khϊếp.
Họ nhìn tôi đầy nghi hoặc, họ bàn tán tôi, nhưng tôi mặc kệ, bởi vì lúc này người tôi muốn tìm cuối cùng cũng xuất hiện, nhưng chẳng phải một mình. Chú đi ở vỉa hè đối diện với tôi, bộ dạng đẹp trai anh tuấn trong bộ cảnh phục áo sơ mi trắng quần xanh tôi vẫn thường mê mẩn ngắm không biết chán, bên cạnh là chị Nguyệt cũng chẳng kém phần. Bọn họ, cười nói với nhau, nhìn thấy tôi nhưng lại coi tôi như không tồn tại, một màn ấy đã thành công gϊếŧ chết tôi, như con dao sắc bén đâm mạnh vào mắt tôi, nhức nhối.
Tôi lấy hết can đảm để chạy lại trước mặt họ, mặc kệ cái nhìn chán ghét của cô Nguyệt cũng chẳng để ý lấy nửa lời, đôi mắt trước sau như một chỉ chăm chăm nhìn vào chú, khó khăn lắm mới mở miệng được gọi nhỏ.
– Chú… cháu… cháu có chuyện muốn nói với chú.
Đúng, tôi muốn nói nhiều lắm, nên hôm nay, mặc kệ bản thân biến thành cái dạng gì tôi vẫn muốn nói, vẫn muốn chất vấn mọi chuyện. Tôi không muốn bản thân yếu ớt, tôi tin nhất định chú có nỗi khổ nên mới dùng cái cách này với tôi. Tôi tin là như thế, chú yêu tôi vậy cơ mà, sao chú có thể bỏ tôi được, chắc chú đang âm thầm giải quyết mọi chuyện với chị ấy thôi.
Nghe thấy tôi nói vậy, chị Nguyệt tức lên l*иg lộn, hận không thể cho tôi một cái bạt tai thật mạnh, nhưng vì đây là trước cửa cơ quan nên chị ta chỉ có thể khinh miệt tôi bằng lời nói, chẳng nể tình chừa cho tôi một chút mặt mũi nào.
– Chuyện, chuyện gì… Ngọc, cháu có biết liêm sỉ không thế hả , chồng cô đã im lặng chấm dứt với cháu rồi mà cháu lại mặt dày tới đây tìm, tôi không ngờ cháu lại lẳиɠ ɭơ như thế đấy…( nói đến đây chị ta dừng lại, cười khẩy một cái rồi nhìn tôi tiếp tục nói )… Cô nói này, đàn ông ấy mà, ai chả tham của lạ bên ngoài hả cháu, họ ra ngoài chỉ là để phát tiết thôi, chứ trong lòng vợ con vẫn là trên hết. Cũng như cháu với chồng cô, là qua đường, là bóc bánh trả tiền, nói trắng ra cháu cái dạng mà người ta gọi là gái dịch vụ đấy, nên tốt nhất cháu an phận của mình đi. Những thứ gì Phong cho cháu, cô sẽ coi như không biết, cháu đừng có mơ mộng rồi phá hoại gia đình cô nữa, cháu không giữ mặt mũi cho mình cũng nên giữ cho bố mẹ cháu ở quê, cô nói vậy, cháu có hiểu ý cô không?
Nếu là ngày trước, tôi của lúc này nhất định sẽ lại nhu nhược khóc lóc bỏ đi trước những lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ này của cô Nguyệt, sẽ lại âm thầm trốn tránh rời xa chú, không dám gặp lại. Nhưng trải qua bao nhiêu chuyện, tôi chẳng còn yếu đuối như vậy nữa, mà bản thân đã trở nên cứng rắn hơn, dám cãi lại người con gái cao ngạo trước mặt này.
– Vô liêm sỉ… cô nói ra câu này thật hay, bởi vì chính cô tự tát vào mặt mình đấy. Cô nói tôi cướp chồng cô, nhưng chú ấy đâu phải chồng của cô, chú ấy cũng đâu yêu cô. Cô năm lần bảy lượt uy hϊếp chú ấy, năm lần bảy lượt gài bẫy chú ấy, cô mới chính là kẻ vô liêm sỉ không biết điều. Cô mới là kẻ mà ai nhìn vào cũng cảm thấy ghê tởm.
Đến nước này, tôi thật sự chẳng thể nào nhẫn nhịn được nữa, mọi uất ức trong lòng từ trước tới nay cứ thế bùng nổ, phát tiết ra hết.
– Cô vô sỉ đến mức lấy cả điện thoại của chú ấy nhắn tin đến cho tôi tới khách sạn, để tôi nhìn thấy cái cảnh đó, là cô hãm hại chú ấy đúng không? Sao cô có thể độc ác như thế hả, sao cô cứ cố chấp ép một người không yêu mình làm gì, cô thấy thoải mái sao, cô thấy vui vẻ sao. Người chú ấy yêu là tôi, chúng tôi yêu nhau, chúng tôi…
– Đủ rồi đấy Ngọc, cháu đừng có nói nữa…
Ngắt lời tôi, chính là giọng nói trầm lạnh của chú, phút chốc ấy khiến cho lòng tôi hẫng đi một nhịp, giống như có người hung hăng túm lấy nó siết chặt, giằng xéo, run rẩy đứng không vững. Chú đứng trước mặt tôi, cách tôi chỉ vài bước, nhưng tựa như xa cả dải ngân hà, muốn đưa tay ra với lấy nhưng chẳng thể với được.
Chú của tôi, bây giờ đang ôm lấy người con gái khác vào lòng, chú quên hết những lời hứa với tôi, những yêu thương mà chú trao, những hạnh phúc đã có. Chú đặt xuống môi chị Nguyệt một nụ hôn nhẹ, cái hành động chú vẫn thường làm với tôi đợt trước, sau đó mới nhìn lên tôi, nói tiếp, mặc kệ tất cả cảm xúc của tôi lúc này.
– Ngọc, trước kia, những lời tôi nói với cháu, cháu đừng nhớ lại làm gì rồi lại ngu muội mà tin tưởng. Tôi với cháu, tất cả cũng chỉ là nông nổi, không hề xuất phát từ tình cảm yêu thương nào khác. Nguyệt với tôi đúng là vợ chồng, chúng tôi thật sự đã đăng kí kết hôn cùng với nhau, thậm chí cũng sắp tổ chức đám cưới rồi. Nên, từ mai, cháu đừng đến tìm tôi nữa, vừa tự làm mình buồn mà khiến cho vợ chồng tôi bị đồng nghiệp bàn tán, chuyện đó thật sự không hay chút nào.
Tôi nghe những lời tuyệt tình chú nói, cả người vô lực lùi lại về phía sau, nước mắt càng lúc càng rơi lớn. Tôi đưa tay lên ngực trái nơi trái tim của mình,tâm trí tôi về khoảng thời gian về trước, khi mà tôi năm lần bảy lượt đòi rời xa chú, có phải chú cũng giống như tôi lúc này, đau đớn đến tâm can phế liệt hay không. Đau đến mức chỉ muốn chết đi cho rồi, không muốn sống một chút nào nữa.
– Cháu không tin, cháu không tin… Cô ấy lại uy hϊếp chú cái gì đúng không, cô ấy lại lôi sự an toàn của cháu ra để ép chú bên mình đúng không? Cháu không sợ, cháu không sợ, chú đừng rời xa cháu, chú đừng bỏ lại cháu một mình mà chú.
Tôi như người mất trí lao lên hất cô Nguyệt ra khỏi chú, chẳng cần để ý đến thể diện, mặt mũi của mình ôm chặt lấy chú không buông, vừa khóc lóc vừa cầu xin rất nhiều điều. Thế nhưng, thứ tôi nhận lại được, lại là sự tuyệt tình của chú, là từng câu mang theo đầy phần chán ghét.
– Ngọc, cháu buông tôi ra đi, về đi, đừng có đến tìm tôi nữa.. Người thiệt thòi vẫn chỉ là cháu thôi.
– Không, chắc chắn là cô ấy uy hϊếp chú đúng không, chắc chắn họ nắm được điểm yếu của chú. Cháu không tin, cháu không tin chú không yêu cháu… Hôm trước, chú còn hứa với cháu nhất định sẽ giải quyết xong mọi chuyện, chú nói xong chuyên án chú sẽ xin ra khỏi ngành, chú nói chú sẽ dẫn cháu đi chơi mọi nơi. Chú còn nói…
– Đủ rồi đấy Ngọc, người tôi yêu là Nguyệt, tôi không hề yêu cháu… Cháu vẫn muốn biết vì sao tôi thân thiết với cháu đúng không? Được, tôi nói cho cháu biết.. Tôi bên cháu, vì cháu là tội phạm “ biết sản xuất ra ma túy “, là tội phạm vẫn luôn trong tầm ngắm theo dõi của chúng tôi. Đã vậy cháu còn thân thiết với tên Long, một ông trùm nguy hiểm chúng tôi đang điều tra nữa, nên bắt buộc tôi phải dùng đến chiêu đó. Từng lời tôi nói, từng hành động của tôi, trước sau cũng chỉ là vì công việc nên mới phải như thế với cháu, chứ thật sự mà nói, tôi không hề yêu cháu.
– Chú nói dối, cháu không tin, cháu không tin… Chú đã nói chú yêu cháu, chú đã nói thế cơ mà.
– Cháu phải tin…. cháu nghĩ tôi yêu cháu thật à, cháu bớt mơ mộng ngu si Ngọc. Cháu là tội phạm, tôi là công an, tôi ngu gì mà đi yêu cháu thật lòng để rồi mất ngành. Đã vậy còn chưa kể tuổi thơ của cháu nhơ nhớp bẩn thỉu ra sao, cháu rạng cái não ra, cháu xứng đáng với tôi sao.
“ CHÁT “… Sau những lời vô tình của chú, tôi đã không kiềm chế được bản thân của mình mà dơ tay lên tát chú một cái thật mạnh, cái tát mang theo bao uất hận tôi giành cho người trước mặt. Tôi rất muốn hét lên chất vấn chú tại sao lại đùa giỡn với tôi như thế, sao lại lừa tôi, sao lại coi tôi như chữ viết bằng phấn chỉ cần phủi tay là có thể xóa sạch sẽ chẳng để lại chút dấu vết nào. Tôi muốn nhiều lắm, nhưng tôi không làm được…
Tôi chỉ biết lùi dần, lùi dần nặng nhọc từng bước, nhìn họ vừa cười vừa khóc như người điên, ngón tay trỏ chỉ thẳng vào người chú, rít lên từng từ đau đớn.
– Đúng, tôi bẩn thỉu, tôi nhơ nhớp, tôi ngủ với hết người này người khác, như vậy, chú hài lòng chưa… Đồ cặn bã, đồ khốn nạn, cả đời này, cả đời này con Ngọc này sẽ hận chú đến tận xương tủy…
---------