Cậu nghĩ, điên rồi, quả thực Hoắc Tòng cũng điên luôn rồi.
Liệu Hoắc Tòng có gϊếŧ cậu như cách gã đã gϊếŧ những người chơi khác không?
Giang Tây Đường không biết đáp án, cậu rất muốn chạy trốn, nhưng lại không biết trốn đến nơi nào. Cuối cùng, cậu chỉ có thể biến thành một con thỏ đáng thương bị dồn vào bước đường cùng, ôm chặt lấy eo Hoắc Tòng. Dù biết mình có thể bị gϊếŧ chết nhưng cậu vẫn không buông tay.
Mặc dù Giang Tây Đường vốn không thông minh, nhưng lúc này cậu đã hiểu rõ tình huống hiện tại của mình, bất kể Hoắc Tòng có điên hay không, người duy nhất cậu có thể dựa vào chính là gã —— ngay cả khi là cái chết.
Thật đáng thương nhưng cũng thật đáng yêu đến mức khiến người ta muốn hôn.
Hoắc Tòng cảm nhận được chiếc túi yếu ớt trong lòng mình đang run rẩy, sắc mặt tuy vẫn bình tĩnh nhưng cánh tay ôm gã càng chặt hơn.
“Em... sợ... đau…” Giang Tây Đường thút tha thút thít, giọng nói run run, âm lượng cũng không cao hơn tiếng mèo con là bao.
Mỹ nhân yếu ớt đáng thương cố gắng vượt qua nỗi sợ, dùng hết chút sức lực cuối cùng để nặn ra vài lời, không phải là lời cầu xin mà lại là lời nũng nịu.
Thật lạ, nhưng rất Giang Tây Đường.
Hoắc Tòng nhìn chằm chằm gương mặt càng khóc càng xinh đẹp của Giang Tây Đường, trong đôi mắt đen hiện lên chút u ám và nhớp nháp.
Gã không lựa chọn an ủi Giang Tây Đường, ngược lại, nói tới một chủ đề khác với giọng điệu bình tĩnh:
“Cục cưng có biết không? Rất nhiều người thích em, họ đều đang xếp hàng sau lưng tôi, đợi tôi, cũng như đợi em.”
Giang Tây Đường biết, cậu biết cả. Bởi vì ánh mắt của những người này luôn rất trắng trợn, giống như đám chó hoang không được dạy bảo, ngang tàng đến tận xương tủy, suồng sã đến nỗi không thèm che giấu.
Da thịt của hai người dán chặt, hơi thở quyện vào nhau, bầu không khí ám muội nảy sinh từ trong cõi chết.
Giọng nói Hoắc Tòng càng trở nên dịu dàng hơn: “Những tên đó đều là đồ điên, nếu tôi không ở đây, bọn họ sẽ kéo em đến bất cứ nơi nào đó rồi vấy bẩn em, không chỉ giới hạn ở trên giường không đâu, cục cưng à. Em sẽ bị bọn chúng khai phá đến cực điểm, chơi hư, cuối cùng dần dần trở thành một búp bê tìиɧ ɖu͙© mất đi bản ngã... Lúc đó, linh hồn, tứ chi, da thịt của em sẽ bị chiếm giữ, không còn thuộc về em nữa... Tất thảy đều không có ý nghĩa.”
Âm giọng của Hoắc Tòng rất êm tai, thanh thuý tựa như ngọc thạch rơi vào bát tuyết, nhưng Giang Tây Đường lại như mơ hồ nghe thấy tiếng thì thầm của ma quỷ.
Chơi hư... búp bê tìиɧ ɖu͙©?
Hoắc Tòng đã hoàn toàn điên rồi sao? Hay là cậu bị điên, nghe nhầm tiếng nói của ác quỷ thành của Hoắc Tòng?
Giang Tây Đường hoảng hốt, mất đi khả năng phán đoán. Cậu có thể cảm nhận được người đang nói chuyện, nhưng không thể nghe hiểu được nữa.
Không biết qua bao lâu, Hoắc Tòng mới nói xong, gã hiếm khi nói một hơi nhiều lời như vậy: “…Nhưng cục cưng không cần sợ hãi, tôi còn ở đây. Tôi yêu cục cưng, tôi sẽ cho em một căn nhà”.
Hoắc Tòng vốn xuất thân cao quý, tính cách lạnh lùng, gã luôn cho rằng trong đời mình sẽ không bao giờ nói ra những lời yêu thương tầm thường và thấp hèn như vậy.
Tuy nhiên, Giang Tây Đường đã sớm ngất xỉu trong vòng tay Hoắc Tòng, trời xui đất khiến đã làm cậu không nghe thấy lời yêu sau cùng.
Trời xui đất khiến.
Đáng buồn thay, thế giới này luôn không thiếu những chuyện trời xui đất khiến.
Trong khoảnh khắc Giang Tây Đường mất đi ý thức, điều cậu nghĩ trong đầu rằng, quả nhiên Hoắc Tòng đã điên mất rồi, đầu tiên là nói nhăng nói cuội, sau đó là gϊếŧ chết cậu.
Sự yêu chiều cuối cùng dành cho cậu chính là không để cậu chịu nỗi đau từ cái chết.
Giang Tây Đường nghĩ vậy, không hề hận Hoắc Tòng. Cái chết không đau đớn trong thế giới phó bản là một vật phẩm xa xỉ về mặt tinh thần đối với vô số người chơi.
Có vẻ như cũng không tệ lắm?
Cứ kết thúc ở đây đi, dù đã nằm không mà thắng trong suốt cả quãng đường, có Hoắc Tòng bảo vệ, không phải chịu đau khổ nhiều, nhưng Giang Tây Đường cũng đã mệt mỏi rồi.
Cậu không nói với ai rằng, trong lòng cậu luôn lo sợ nhưng cũng khao khát cái chết.
Ai bảo thế giới trò chơi đáng sợ này không tương thích với cậu chứ? Cậu không thích, rất không thích.
Cứ như thế đi, bí mật này cũng sẽ được chôn vùi cùng với cái chết của cậu.
Giang Tây Đường ngừng thở, đồng thời thoát khỏi sự khống chế của vật kỳ lạ và cũng thoát khỏi số phận tù binh.
Mặc dù phải trả giá cao bằng sinh mạng, nhưng lấy mạng đổi mạng, tuân theo quy luật bảo toàn năng lượng thì sẽ không có ai khoa tay múa chân hoặc đàm tiếu gì được.
Đây là một kết thúc tốt đẹp.
Giang Tây Đường mất đi Hoắc Tòng, mất đi chính mình, mất đi mọi thứ và trở thành một tờ giấy trắng.