[Tỷ lệ đọc 69,44%]
…
Những vụ gϊếŧ hại xảy ra không báo trước, thế giới phó bản vô hạn lưu giống như bug vậy.
Những thứ kỳ lạ không tên xâm nhập không khí, trực tiếp làm ô nhiễm cơ thể và tinh thần của người chơi mà không cho các người chơi bất kỳ cơ hội nào nhận ra hay phản kháng.
Chẳng bao lâu, những người chơi đều chém gϊếŧ đỏ cả mắt và thi nhau trở thành nô ɭệ cho việc gϊếŧ chóc.
Không còn nghi ngờ gì nữa, “sinh mạng” của các người chơi đã mất giá lần thứ hai, sau cùng giá trị của trò chơi đã trở thành màn trình diễn chết chóc ở hiện tại.
Giang Tây Đường bất lực đứng yên tại chỗ, vẻ đẹp của cậu hoàn toàn lạc quẻ với sự gϊếŧ chóc tứ phương.
Đôi mắt cậu cũng đỏ hoe, nhưng không phải vì sát ý mà là vì sợ hãi, bị dọa sợ nên hốc mắt cậu đỏ hoe.
Kiều khí bao đáng thương hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cậu không hiểu nên chỉ có thể hoảng sợ, cắn đôi môi màu mật ong, dùng những giọt nước mắt trong suốt to như ngọc trai khóc ướt cả hàng lông mi dày của mình.
Giang Tây Đường đã xinh đẹp rồi, khi khóc lại càng rung động lòng người hơn. Thông thường vào lúc này, một bàn tay rõ khớp xương sẽ xuất hiện, nhẹ nhàng lau sạch nước mắt cho cậu, ôm anh vào ngực rồi dỗ dành cậu.
Giang Tây Đường đã quen với tay chủ nhân, quen được dỗ dành, cho dù có bị dọa sợ, cậu cũng vô thức làm theo thói quen chờ đợi. Kết quả là cậu cứ chờ mãi, thay vì nhận được an ủi, điều cậu chờ đợi chính là chủ nhân của bàn tay đã bóp cổ người bạn đồng hành của mình.
Đôi tay ấy vẫn toát lên hoóc-môn nam tính với những đường gân guốc rõ ràng như thường lệ, nhưng lần này, trên ngón tay không còn gạt đi nước mắt yếu đuối của người đẹp, mà là máu tanh hôi của người chơi.
Khi Giang Tây Đường nhìn thấy cảnh tượng này, trừng to đôi mắt đẫm lệ, hoàn toàn ngây người tại chỗ.
Cuối cùng cậu cũng nhận ra tình hình hiện tại ——
Không thể giải thích, không có nguyên nhân, điên cả rồi, mọi người bỗng dưng phát điên.
“Vậy mình cũng điên rồi ư?”
Giang Tây Đường không nghĩ mình sẽ là trường hợp đặc biệt, nhưng còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa thì đã phát hiện ra Hoắc Tòng không biết từ lúc nào đã đứng trước mặt mình, trên người dính đầy máu me và sự điên cuồng.
Hoắc Tòng dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn cậu: “Cục cưng.”
Giang Tây Đường không dám trả lời, cũng không dám nhìn Hoắc Tòng. Cậu sợ hãi tột độ, sau khi tận mắt chứng kiến
Hoắc Tòng gϊếŧ người, cho dù biết Hoắc Tòng rất cưng chiều mình, cơ thể vẫn vì sợ hãi mà mất đi khả năng kiểm soát cơ bản.
Hoắc Tòng: “Sao em không nhìn tôi?”
Giang Tây Đường lúc này giống như một con chim sẻ bị nhốt trong l*иg vàng, trái tim rõ ràng kinh sợ, nhưng vì không còn đường lui nên chỉ đành ngước đôi mắt xanh lam ướŧ áŧ lên, ngoan ngoãn nhìn Hoắc Tòng.
Trên mặt Hoắc Tòng có mấy vết sẹo nhỏ, tuy không làm tổn hại đến vẻ khôi ngô của gã nhưng dường như làm ô uế khí chất thanh lãnh như tuyết đầu mùa trên gương mặt gã. Tuy rằng biểu cảm của gã không thay đổi so với trước đây, nhưng cảm giác của Giang Tây Đường lại khác, không còn là tuyết đầu mùa, cũng không phải là mặt hồ đóng băng vào đầu mùa đông.
Hoắc Tòng như thế làm cho Giang Tây Đường cảm thấy vô cùng xa lạ.
Hoắc Tòng lại gọi “cục cưng” một lần nữa, giọng điệu đầy yêu thương, nhưng nước mắt của Giang Tây Đường lại rơi dữ dội hơn, trong phút chốc làm ướt đôi má trắng ngần mịn màng của cậu.
“Đừng khóc.” Hoắc Tòng duỗi tay ôm lấy Giang Tây Đường mềm mại vào trong l*иg ngực như trước. Gã cúi đầu hôn lên trán bảo bối, giọng nói lạnh lùng lần đầu tiên nhẹ nhàng đến thế, tựa như mùa xuân tươi sáng vậy. Ánh sáng làm tan chảy băng tuyết mùa đông, là loại ấm áp mộng ảo hiếm có: “Đừng khóc nữa.”
Vẻ ngoài của Hoắc Tòng vẫn luôn cao lãnh thanh tao, trên người toát lên cảm giác xa cách không thể dung hòa với người trần. Chính khí chất thần kỳ này đã khiến gã đặt Giang Tây Đường ở đầu quả tim mà cưng chiều hết mực, bảo vệ như đôi mắt vậy. Nhưng gã vẫn không giống với những người đàn ông khác khi rơi vào bể tình, gã tự hình thành trường phái riêng, khiến cho người khác không thể nhìn thấu tình yêu của gã đến từ đâu.
Mi mắt Đường Giang Tây khẽ run lên, cảm thụ giọng nói khi Hoắc Tòng hôn lên dái tai cậu, từng chữ từng chữ đều mang theo cảm giác hiện hữu mạnh mẽ: “Hãy cùng tôi định cư ở đây nhé, cục cưng.”
Đây là thế giới phó bản trong trò chơi vô hạn lưu, cấu trúc khung xương là máu thịt thân thể và cảm xúc tinh thần sụp đổ của vô số người chơi nhân loại.
Làm sao một thế giới như vậy có thể được gọi là nhà chứ?
Giang Tây Đường nức nở mấy tiếng, thân hình mảnh mai không thể kiềm chế được mà bắt đầu run rẩy.