Tôi ngồi ngây ngốc trong phòng khách đến khi trời tối.
Tám năm nay, tôi với Bùi Kỳ không phải không có lúc cãi nhau.
Tôi muốn quay lại giới nhϊếp ảnh, cắn răng ở studio chiến đấu cật lực năm sáu tiếng đồng hồ, cuối cùng lại bị nữ nghệ sĩ khó tính khó nết nổi giận đá bay giá đèn.
Đèn đập vào trán tôi đổ máu, cũng may không thương tổn đến cánh tay.
Bùi Kỳ đã phát hỏa với trợ lý.
Tôi khuyên anh bình tĩnh, đừng làm khó người vô tội.
Anh lại dùng giọng điệu sắc bén ít thấy nói lại tôi: “Sao em cứ phải ganh đua như vậy? Yên tâm ở nhà để anh chăm sóc em không được hay sao?”
“Mạnh Quyển Thư, anh là bạn trai em, em có thể ỷ lại vào anh.”
Bùi Kỳ quên rồi.
Ban đầu, anh xem triển lãm ảnh của tôi, trân quý album ảnh của tôi.
Anh bị thu hút bởi vinh quang của tôi.
Anh yêu tôi, nhưng cũng chỉ là yêu mà thôi.
Anh không để ý đến tâm hồn tôi.
Nước mắt ướt đẫm mặt, màn hình di động lại lóe lên.
【Anh phải đi công tác ba ngày, em ở nhà ngoan ngoãn chờ anh nhé.】
Cơn buồn nôn cồn cào khiến tôi phát ốm.
Hủy vé chuyến bay đến Hy Nhĩ, tôi nhập thông tin cá nhân của Bùi Kỳ vào.
Thông tin chuyến bay đến Tây Tạng được liệt kê rõ ràng.
Tay tôi run rẩy quyết định đặt vé đi theo.
Mãi đến khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trong phòng chờ, tôi mới phục hồi tinh thần.
Bùi Kỳ nắm tay Diệp Thư, Diệp Thư trẻ trung, tràn đầy sức sống hơn tôi.
Sinh nhật năm nào, anh cũng ước được vĩnh viễn ở bên tôi.
Khi chân tôi run lên vì lạnh, anh sẽ ôm chân tôi trong tay sưởi ấm.
Trong khoảng thời gian tôi tuyệt vọng nhất, anh đã ngày đêm chăm sóc tôi, như hình với bóng.
Mỗi lần tôi bừng tỉnh sau cơn mộng mị, đều là anh nắm chặt tay tôi.
Là anh dẫn tôi ra khỏi bóng tối u ám.
Người bên tôi tám năm ấy, nay lại phản bội tôi.
Tôi đeo kính râm lên, đi theo bọn họ.
Bọn họ ôm nhau ở cung điện Potala.
Cờ cầu nguyện tung bay trong gió, cô ấy hôn lên môi Bùi Kỳ.
Bùi Kỳ hơi ngửa người ra sau một chút, nhưng cuối cùng vẫn không từ chối.
Tôi nhắn tin cho anh: 【Anh đi công tác bận lắm à?】
Anh trả lời rất nhanh: 【Ừ, em ở nhà nhớ chăm sóc tốt cho mình nhé, anh rất nhớ em.】
Sau đó, anh tắt điện thoại, chăm chú nhìn Diệp Thư đang chạy như bay về phía mình, dang hai tay ra đón lấy cô ấy.
Cơn đau từ ngực dần dần lan tràn lên cổ họng tôi.
Tôi nghe thấy giọng nói nũng nịu của cô ấy: “Ngày mai chúng ta đi ngắm núi tuyết nhé? Em nghe nói cặp đôi nào thề nguyện trước thần linh núi tuyết sẽ vĩnh viễn không chia lìa.”
Những lời này khiến Bùi Kỳ chết lặng trong chốc lát, vẻ mặt anh cực kỳ rối rắm phức tạp.
Diệp Thư lại dựa sát vào người anh, lay lay cánh tay làm nũng.
Anh gật đầu đồng ý.
Tôi xem một màn này mà cười ra nước mắt.
Bùi Kỳ, anh có nhớ không?
Tám năm trước ở Hy Nhĩ.
Hai ta yêu nhau say đắm đã thề trước thần linh núi tuyết rằng sẽ mãi mãi không chia lìa.
Người phản bội sẽ bị thần linh trừng phạt.