Mấy năm nay, tôi cũng không muốn làm hoa hồng trong nhà kính, trông chờ Bùi Kỳ nuôi dưỡng.
Tiền đề của một mối quan hệ lành mạnh là hai người phải bình đẳng.
Vì vậy, tôi kiên trì phục hồi và cố gắng hết sức để cho ra đời những tác phẩm giống như trước.
Nhưng cảm hứng của tôi đã tiêu tan gần hết trong nỗi đau tột độ.
Trận bão tuyết kia khiến tay tôi có di chứng.
Mỗi khi trời mưa lạnh giá, tôi đau đến run rẩy.
Bùi Kỳ đưa tôi đến rất nhiều bác sĩ nhưng cũng không thể trị tận gốc.
Tôi vẫn còn nhớ rõ ràng khi tỉnh lại trên giường bệnh ở Hy Nhĩ, Bùi Kỳ mắt đỏ hoe nhìn tôi.
Anh chạm vào cánh tay bó bột của tôi, rơi nước mắt.
Tám năm qua, Bùi Kỳ luôn dùng hết sức cứu tôi ra khỏi bóng ma tâm lý.
Mỗi lần mưa tuyết, tôi đều đau đến toát mồ hôi.
Anh sẽ ở bên cạnh, dùng khăn ấm lau mồ hôi trên trán cho tôi.
Bùi Kỳ vẫn luôn dịu dạng nhưng kiên định an ủi tôi: “Quyển Thư, anh sẽ chờ đến ngày em có thể vượt qua.”
“Lúc đó, chúng mình cùng nhau về thăm Hy Nhĩ nhé.”
Tôi là kẻ hèn nhát, mất đến 8 năm mới có dũng khí quay lại nơi ấy.
Vé đã đặt xong xuôi.
Trước đó Bùi Kỳ đã sắp xếp công việc nhưng giờ lại nói không thể đi.
Tôi cau mày do dự, gọi cho Bùi Kỳ.
Máy bận.
Tôi cúp máy, điện thoại liên tục vang lên tiếng chuông báo tin nhắn.
Một số lạ gửi cho tôi rất nhiều tin nhắn.
【Chị biết vì sao Bùi Kỳ không đi Hy Nhĩ cùng chị không?】
【Vì tôi muốn đi Tây Tạng, anh ấy không yên tâm nên nhất định phải đưa tôi đi.】
【Mạnh Quyển Thư, chị cũng chỉ thế mà thôi, tám năm rồi vẫn yếu đuối như vậy, ngay cả nơi chôn cất bố mình cũng không tới thăm một lần.】
【Chị nghĩ Bùi Kỳ yêu chị à? Anh ấy chỉ thương hại chị mà thôi.】
Kéo xuống dưới còn có mấy bức ảnh.
Vai cổ trắng nõn dựa vào nhau, mấy dấu hôn chói mắt in hằn trên da.
Nhân vật nữ trong ảnh là người tôi biết.
Nhϊếp ảnh gia thực tập —— Diệp Thư.
Tôi biết cô ấy chỉ là tình cờ, rất nhiều người nói chúng tôi không chỉ tên cùng có chữ “Thư” mà diện mạo cũng có ba phần tương tự.
Bùi Kỳ không lộ mặt.
Nhưng tôi dễ dàng nhận ra nốt ruồi son nhỏ nhỏ trên cổ anh.
Những bức ảnh còn lại đều là để chứng minh quan hệ thân mật giữa hai người họ.
Hóa ra ở một nơi tôi không thấy.
Bùi Kỳ cũng sẽ cùng một cô gái khác ngồi trên tảng đá ngắm sao.
Giống như lần đầu chúng tôi gặp nhau.
Yêu nhau tám năm, tôi không còn là Mạnh Quyển Thư giống như lần đầu chúng tôi gặp gỡ nữa.
Tôi hoàn toàn không nhận ra Bùi Kỳ cũng dần dần mục nát.
Anh nói bí mật liên quan đến Hy Nhĩ của tôi cho một cô gái khác.
Những kỷ niệm chúng tôi đã sẻ chia, nỗi đau mà tôi phải chịu đựng.
Giờ đây trở thành con dao sắc bén người khác dùng để đâm tôi.
Mà chuôi dao chính là do Bùi Kỳ đưa.